Bình ẩu xong, thấy hầu bên ngoài đều đang và Trần Dung, vội vàng ngậm miệng.
Lúc , sắc trời tối muộn, trong thành Nam Dương đèn đuốc sáng trưng. Vô tiếng ồn ào, tiếng ngựa hí dứt bên tai.
Xem , các gia các hộ tất cả đều bận rộn chuyển Nam Dương.
Trần Dung lắng âm thanh , cũng đầu với Thượng tẩu: “Tẩu, thu thập hành lý cho , lúc nào cũng chuẩn rời .”
“Vâng.” Thượng tẩu lên tiếng, lão đến phía Trần Dung, chần chừ : “Nữ lang, điền sản còn ở đây, lão nô .”
Một hồi lâu, nàng khẽ : “Nếu Vương Thất lang rời khỏi thành Nam Dương, nghĩ đến thành Nam Dương sẽ là an .” Dừng một chút, nàng chuyển mắt Thượng tẩu, : “Việc điền sản, tẩu an bài một chút . mà ở chỗ Kiến Khang, vẫn Thượng tẩu ở đó.”
“Vâng.”
Thượng tẩu lĩnh mệnh rời .
Đây nhất định là một đêm ngủ ngon.
Trần Dung ở tàng cây, đèn đuốc thành, thật lâu vẫn đều nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-287-nguoi-von-phong-luu.html.]
Cũng qua bao lâu, đến khi trong sân lặng yên một tiếng động, đến khi bên ngoài đèn đuốc dần dần ảm đạm, đến khi trong khí hề tiếng sanh nhạc vang lên, Trần Dung mới đầu .
Nàng đầu thì ngẩn ngơ.
Cũng khi nào trong sân của nàng mang lên hai tháp, mà nam nhân tuấn dật đang ở tháp, chậm rãi uống rượu, áo trắng như tuyết, Vương Hoằng thì là ai?
Phía Vương Hoằng, ở một góc tối đen mơ hồ mấy bóng . Mà phía sân nàng thì vô cùng im lặng, cũng đang ngủ là ở đây.
Chàng đến lúc đêm muộn thế , đột nhiên xuất hiện ở trong sân của nàng.
Trần Dung , chậm rãi, nàng bình thản.
Bước nhỏ đến gần , Trần Dung xuống tháp đối diện.
Dưới tinh quang, nàng mỉm , ôn nhu tùy ý nam nhân , lúc dù là ánh mắt là biểu tình của nàng đều thấy vẻ kinh dị, cũng thấy sự xa cách. Giống như vẫn là bằng hữu của nàng, giống như thời khắc gặp hiện giờ là hai sớm thương nghị qua.
Mỉm , Trần Dung vươn tay rót rượu đầy chén của và của , bưng lên chén đặt bên môi chậm rãi uống — lời nào, Trần Dung cũng chuyện.
Mê Truyện Dịch
Rất lâu đó, Vương Hoằng mở miệng, giọng của vẫn thanh nhuận êm tai, gọi với sự ôn nhu: “A Dung.” Chàng ngẩng đầu lên, nàng ánh trăng, gương mặt xinh lạnh lùng, quần áo thường phục trắng như tuyết, hầu kết giật giật, ngừng một lúc, khẽ gọi: “A Dung.” Thở dài một tiếng, thẳng: “Hành lý của nàng cho trong xe, việc cũng an bài xong, thể xuất phát .”