Tiếng đàn thản nhiên mà đến, tựa như nước suối, xuyên qua núi rừng cao cao, qua bụi cây sum suê, trải qua bãi đất hoang vu, cuối cùng, lọt giữa lòng sông.
Nó xuyên qua xuân, qua thu, trải qua đông, cuối cùng dũng mãnh trôi giữa sông lớn, còn là bản nữa……
Một chiếc xe ngựa tới gần, giọng vang dội Dũ Chí truyền đến: “Thất lang, tiếng đàn của khi nào thì hoa lệ tang thương như thế?”
Hắn hỏi đến đây, liếc mắt một cái thấy Trần Dung đang đánh đàn thì khỏi há to miệng.
Kỹ nghệ của Trần Dung tuy rằng chỉ luyện tập mười mấy năm, nhưng nàng cũng coi như thiên phú. Có điều tiếng đàn của nàng chỉ thấy kỹ xảo, thấy ý cảnh. Điều khiển tuy rằng phiền phức cặn kẽ, biến chuyển viên mãn, nhưng một tiếng đàn ý cảnh, kỹ xảo cao tới cũng thể trở nên thanh nhã, tính là tuyệt vời.
hiện tại, tiếng đàn của nàng, rốt cục ngoài kỹ xảo còn linh hồn của chính .
Dũ Chí kinh ngạc Trần Dung, đánh giá nàng từ xuống hồi lâu, chuyển sang Vương Hoằng : “Thất lang, cầm kĩ của phụ nhân của thật giỏi, đúng là thành thạo.”
Chậm rãi, tiếng đàn yên tĩnh.
Trần Dung ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời Dũ Chí, mỉm : “Công sai , họ Trần, tên Dung, khi gọi , nên gọi là Trần thị A Dung.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-289-nguoi-von-phong-luu.html.]
Lời của nàng là chỉ trích câu “phụ nhân của ” dùng từ .
Dũ Chí nàng trừng mắt một cái, ánh mắt liếc về phía Vương Hoằng, khi mặt quỷ với thì với vẻ coi thường: “Vương Thất lang, cũng quá kém cỏi .”
Hắn chậc chậc hai tiếng, hừ một tiếng: “Mất thời gian quá, của nhà , chỉ mất một tháng thôi.”
Đối mặt với sự coi thường của , Vương Hoằng nhẹ, đầu, lẳng lặng về phía Trần Dung. Nhìn thấy nàng cúi đầu, tóc dài theo gió khẽ bay, ánh mắt khỏi trở nên nặng nề.
Một hồi lâu, nhẹ nhàng : “Người với , vốn bất đồng.”
Lời thốt , Dũ Chí ở trong xe ngựa một bên to, một bên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời liếc mắt khinh thường Vương Hoằng.
Mê Truyện Dịch
Vương Hoằng thấy thế, mỉm , ánh mắt cố ý vô tình liếc về phía Trần Dung.
Trần Dung còn đang đánh đàn, trong lúc hai chuyện, tiếng đàn hoa lệ lộ tang thương thản nhiên vang lên.
Theo tiếng đàn truyền , dần dần, tiếng ồn ào náo động, tiếng nghị luận đều dừng . Nơi đều là hành gia lý thủ ( trong nghề), tiếng đàn của Trần Dung vang lên, bọn họ cũng giống như Dũ Chí phát hiện chỗ bất phàm.