Mọi ở đây nghiêng tai lắng , tiếng đàn ngừng .
Hóa , Trần Dung đột nhiên cảm thấy mất hứng nên đẩy cầm , một nữa yên trong xe ngựa, ngắm bên ngoài.
Nàng ngắm xung quanh, phía nàng, Vương Hoằng và Dũ Chí chuyện với , từng câu một truyền đến. Dũ Chí liếc Trần Dung, dựa sát Vương Hoằng, hạ giọng hỏi: “Huynh chuyện gì ? Sao khiến phụ nhân ngay cả sống cũng nữa thế?”
Lời , khóe miệng Vương Hoằng khẽ nhếch, chậm rãi khổ.
Mê Truyện Dịch
Sau đó, liếc về phía Dũ Chí.
Đối diện với ánh mắt của , Dũ Chí vội vàng ha hả, thấp giọng : “Cứ coi như từng hỏi.” cuối cùng vẫn tò mò, Trần Dung mặc quần áo thường phục màu trắng, Vương Thất lang, than thở: “Ngay cả quần áo đều mặc giống …… Đến Kiến Khang, chỉ sợ đám tiểu nhi nữ đều sẽ bắt chước các ngươi, mặc xiêm y màu sắc giống mất thôi.”
Lúc đây, lời của dứt, Trần Dung vươn , hướng phía gọi: “Ẩu!”
Cho dù khắp nơi ồn ào, Bình ẩu vẫn thấy giọng của nữ lang nhà , lập tức bà ló đầu , tươi rạng rỡ đáp: “Nữ lang.” Trên mặt bà tràn ngập vui thích, ngày hôm qua tuyên ngôn của Trần Dung khiến cho sợ tới mức một đêm ngủ, cuối cùng giờ cũng yên lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-290-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung thấy bà đáp ứng, vươn tay huých cửa xe. Thân nàng di chuyển, cánh tay kéo căng.
Tiếp theo, phía nàng truyền đến giọng ôn nhu của Vương Hoằng, cùng với thở ấm áp phun bên tai nàng: “Khanh khanh, ngựa nhanh, cứ thế nhảy xuống sẽ nàng thương.”
Trần Dung chậm rãi đầu, thản nhiên tà nghễ , đáp: “Lang quân, quá lo lắng .” Hiện tại nàng cũng còn c.h.ế.t nữa.
lúc , bên cạnh truyền đến một tiếng to, Dũ Chí oa oa kêu lên: “Thất lang Thất lang, gì mà khẩn trương đến ?”
Trong tiếng cuồng tiếu của , Vương Hoằng đầu liếc một cái. Một cái liếc mắt , tiếng của Dũ Chí lập tức im bặt, điều trong hầu kết thỉnh thoảng truyền một vài âm thanh cổ quái, dường như đang nhịn vô cùng vất vả.
Lúc , bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Bình ẩu: “Nữ lang?”
Trần Dung thấy, thi lễ với Vương Hoằng, : “Xin báo với xa phu, A Dung xuống xe.”
Nàng mỉm , khẽ khàng thi lễ, nhưng đợi một hồi lâu, cũng thấy Vương Hoằng trả lời, khỏi ngẩng đầu .