Thường phục vàng nhạt khiến gương mặt thanh diễm tỏa sáng, tươi tắn vô cùng, tóc tai nàng xõa tung ướt đẫm, chân ngọc trắng như tuyết, guốc gỗ chậm rãi bước về phía , cả kiều diễm ướt át, sáng ngời vô cùng.
Y bào vàng nhạt rộng rãi theo gió phiêu đãng, tay áo tung bay, càng nổi bật thắt lưng chỉ một bàn tay nắm chặt của nàng.
Dũ Chí ngơ ngác nàng, vỗ mạnh đùi một cái, thở dài: “ là một vưu vật, Thất lang, thật phúc.”
Hắn mới đến đây, lập tức che miệng, thầm thì hàm hồ: “Đã quên quên, còn nạp nàng về, nàng còn là phụ nhân của . Ha ha.” Cuối cùng vẫn là nhịn to tiếng.
Trong tiếng huyên náo của , Vương Hoằng giơ lên chén rượu nhợt nhạt nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn chằm chằm Trần Dung.
lúc , một tiếng vó ngựa truyền đến.
Mê Truyện Dịch
Tiếng vó ngựa nặng nề vang lên khiến cát bụi bốc lên cao, hồi lâu tiêu tan.
Đảo mắt, tiếng vó ngựa xuất hiện quan đạo phía Trần Dung.
Khi tiếng vó ngựa ngừng , bước chân nặng nề mà xơ xác tiêu điều truyền đến lưng nàng.
Trần Dung đang bước theo bản năng cảm giác , nàng đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-293-nguoi-von-phong-luu.html.]
Vừa đầu, nàng đối diện với một đôi con ngươi âm liệt, đối mặt với một nam nhân nhanh mà đến, sát khí nặng nề.
Nam nhân , đúng là Nhiễm Mẫn.
Trách chung quanh đều kinh động, hóa Nhiễm Mẫn chỉ dẫn theo mười hộ vệ, ngay cả giờ phút y nhanh chóng đến, cũng chỉ là bên hông buộc một cây đao, mang theo binh khí sở trường.
Khuôn mặt tuấn tú của Nhiễm Mẫn bình tĩnh, đảo mắt, y tới mặt Trần Dung.
Y dừng chân, cúi đầu, chằm chằm Trần Dung, mày rậm chậm rãi nhăn , đánh giá nàng từ xuống mở miệng, giọng chút khàn khàn: “Đi!” Y cầm cánh tay Trần Dung, kéo nàng về phía .
Khi y kéo , Trần Dung chỉ đành bước nhanh hơn.
Đảo mắt, hai tới mặt Vương Hoằng.
Ngay khi Nhiễm Mẫn tiếp cận, bốn phía tiếng bước chân lặng yên vang lên, cũng là chúng Vương gia hộ vệ bất động thanh sắc vây quanh nơi .
Vương Hoằng chậm rãi thẳng dậy.
Chàng Nhiễm Mẫn, vái chào y thật sâu, nhẹ giọng : “Vương Hoằng hổ thẹn.” Đôi mắt trong suốt cao xa, lẳng lặng Nhiễm Mẫn, tiếp tục : “Tuy nhiên, tướng quân cùng A Dung vô môi vô sính……”