Lấy một loại ngữ khí lười nhác, ngạo mạn tới đây, Trần Dung tà nghễ Nhiễm Mẫn, tựa tiếu phi tiếu y nổi giận, nhẹ nhàng hỏi: “Tướng quân, ngài g.i.ế.c ? Nếu , A Dung đây.”
Trần Dung như thế, Nhiễm Mẫn nào từng gặp qua.
Khuôn mặt tuấn tú của y bình tĩnh, tay ấn lên vỏ đao.
lúc , Trần Dung đến gần y một bước, nàng vươn bàn tay ngọc bạch mềm mại, nhẹ nhàng mà đặt vỏ đao của y. Lấy một loại tư thế dường như tò mò, cũng dường như nhàm chán, nàng v**t v* vỏ hoa văn vỏ đao, tay nắm chuôi đao, chậm rãi kéo ngoài.
Khi nàng kéo, một tia sáng b.ắ.n mi mắt, lúc , Trần Dung khẽ nở nụ , nàng nâng lên hai mắt, yêu mị, dường như yêu thương, dường như vui mừng Nhiễm Mẫn, chậm rãi dựa sát , chậm rãi đem đôi môi đào đặt mặt y.
Nàng hướng tới y, phun thở thơm hương, nũng nịu hỏi: “Nhiễm tướng quân, ngài yêu ?” Hỏi tới đây, nàng bứt lui về phía , dùng tay áo dài che miệng, hai mắt híp thành một đường: “Nhiễm tướng quân, là ngài , từ ngày đầu tiên gặp ngài, cố ý khiến cho ngài chú ý, thế A Vi trở thành thê thất của ngài?”
Nàng liếc y, ánh mắt nhạt nhẽo, tươi yêu diễm, ánh mắt , tươi , đột nhiên khiến cho Nhiễm Mẫn cảm giác một loại vô cùng nhục nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-297-nguoi-von-phong-luu.html.]
Gần như cần nghĩ thêm, y tin lời của Trần Dung. Y cùng với nàng vốn quen , khi phụ nhân đầu tiên gặp y biểu hiện oán hận mãnh liệt đối với y, thỉnh thoảng còn vẻ ủy khuất rưng rưng. là bởi vì điều , y mới nàng hấp dẫn.
Không sai, nàng nhất định là vì câu dẫn mà sử dụng thủ đoạn . , một thứ nữ nho nhỏ phụ ở đây như nàng, ngoại trừ câu dẫn , còn đường gì nữa?
Khuôn mặt tuấn tú của Nhiễm Mẫn trở nên kịch liệt vặn vẹo. Y trừng mắt Trần Dung, đột nhiên, tay y duỗi , bóp chặt cần cổ trắng nõn của Trần Dung!
Nhìn sắc mặt Trần Dung nhanh chóng chuyển sang xanh mét, vẫn mỉm , trào phúng , Nhiễm Mẫn nghiến răng nghiến lợi quát: “Tiện phụ! Tiện phụ nhà ngươi!”
Trong tiếng thở gấp, ngay khi Vương Hoằng phía định tay, Nhiễm Mẫn đẩy mạnh Trần Dung một cái, nàng lảo đảo lui phía vài bước.
Mê Truyện Dịch
Nhiễm Mẫn trừng Trần Dung đang xoa cổ ngừng ho khan, khàn khàn , thấp giọng : “Vì một tiện phụ như thế thật sự đáng!” Nói tới đây, y vung tay áo dài, cất bước rời .