Người Vốn Phong Lưu - Chương 301: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:53:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vâng.”

Bánh xe lạo xạo, cát bụi bốc lên, đoàn xe bắt đầu khởi hành.

Trần Dung về phía Vương Hoằng. Hôm nay mặc một xiêm y cao cổ màu trắng. Tấm vải dùng sợi tơ kim sắc dệt nên, thêu phượng hoàng hai cánh, khiến vô cùng cao nhã.

Nhìn gương mặt bình thản, khóe miệng khẽ nhếch, lúm đồng tiền mơ hồ, nào giống như thương?

Nhìn một cái, Trần Dung thu hồi ánh mắt.

Lúc , một bên truyền đến tiếng khẽ của Vương Hoằng: “A Dung mạnh khỏe, lẽ sẽ cần đại phu.”

Tiếng ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng Trần Dung thế nào cũng đều thấy mang theo đùa cợt.

Trần Dung trừng mắt , chầm chậm : “A Dung thấy lang quân phái hộ vệ đến, còn dám khỏe nữa?”

Lời của nàng cũng châm chọc áp bức .

Vương Hoằng nhẹ tiếng.

Chàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chàng nghiêng đầu, một lọn tóc rủ xuống mắt. Mỉm , Vương Hoằng nhẹ nhàng : “A Dung.”

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-301-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung ngẩng đầu .

Vương Hoằng đối mặt với biểu tình thản nhiên của Trần Dung, khẽ : “Hiện tại A Dung thật là động lòng .”

Nghe ngữ khí của , vẻ mặt của , dường như xung đột, đủ loại biểu hiện của Trần Dung ngày hôm qua chính là tìm cách lấy lòng , cố tình hấp dẫn sự chú ý của .

Trần Dung khẽ mím môi, nàng quyết đoán đầu ngoài xe ngựa.

Nàng xoay đầu, Vương Hoằng hé răng thêm gì nữa. Ánh mắt Trần Dung liếc qua thấy đang nhanh, cũng cái gì?

Lúc , một chiếc xe ngựa tới gần.

Xe ngựa ngay phía xe ngựa của Vương Hoằng lập tức ngừng , đó, Dũ Chí và Hoàn Cửu lang tỳ nữ đỡ khỏi xe ngựa. Bọn họ bước đến dừng xe ngựa của Vương Hoằng, xuống tháp đối diện của Vương Hoằng.

Hai xuống xong, Dũ Chí phát một tiếng kỳ quái trong cổ họng, Hoàn Cửu lang : “Cửu lang hôm qua ở đây, đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Nói tới đây, nghiêng về phía , nghiêm túc chằm chằm cổ Vương Hoằng, ngạc nhiên hỏi: “A, thời tiết dễ chịu nắng rực rỡ thế , Thất lang mặc loại xiêm y kín mít như ? Hay là, cổ gì đó thể lộ ngoài ánh sáng?”

Vương Hoằng ngẩng đầu liếc trắng mắt, tiếp tục sách.

Mà một bên Hoàn Cửu lang lúc dùng giọng sắc nhọn của : “Đừng vội nữa, thế nhân lạnh bạc, nam nữ si tình đều đáng để tôn kính.”

Loading...