Nghe thấy giọng quen thuộc ôn hoà hiền hậu, Trần Dung đỏ hốc mắt, nàng hạnh phúc kêu lên: “Đại , Đại , Đại .” Đến gặp , nàng mới , bản vẫn luôn nhớ mong Đại đến .
“Ừ, ừ, ừ.” Nàng liên tục gọi ba tiếng, Đại liền đáp ứng ba tiếng.
Sau đó hai ngươi , ngươi đều tươi .
Năm đó khi ở Bình thành, Đại cũng giống như phụ , đối với Trần Dung đau sủng thừa. Chính là bởi vì sủng, khiến cho Trần Dung từ nhỏ chịu thua, còn sự nuông chiều xứng với xuất của nàng.
Ngay khi hai đang tươi , hốc mắt đỏ ửng, chỗ cửa phòng xuất hiện năm bóng .
Đại đầu , nắm tay Trần Dung tới gần bọn họ, nhẹ giọng : “A Dung, phụ mất .” Giọng của khàn khàn.
Cho dù sớm , lúc Trần Dung vẫn đỏ hốc mắt.
Đại nắm tay nàng dẫn đến mặt một thiếu phụ tầm 21 22 tuổi, màu da trắng trẻo đầy đặn, hình cao lớn, gương mặt ngay ngắn, vài phần khôn khéo, Đại : “A Dung, đây là tân tẩu tử của , tẩu tử của cùng phụ lưu dân g.i.ế.c .”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-312-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung nghẹn cổ họng, hướng tới phụ nhân thi lễ, gọi: “Gặp qua tẩu tử.”
Phụ nhân liếc Trần Dung một cái, chuyển sang Đại , với vẻ hài lòng: “Chỉ là một tử thứ xuất, đáng để vui mừng như ? Còn gọi tất cả chúng .” Dứt lời, ả xoay vòng eo mập mạp, tự trở về phòng.
Ả , một nam hài béo mập m.ô.n.g tròn lon ton chạy tới, Trần Dung mặt quỷ, gọi ‘Mẫu , mẫu ’ chạy theo.
Đại tức giận khiến mặt đỏ bừng, đang mở miệng, Trần Dung kéo kéo ống tay áo của , khẽ : “Đại , .”
Đại đầu, đối mặt với hai tròng mắt trong suốt bình thản của Trần Dung, với giọng áy náy: “A dung, Đại vô năng.”
Trần Dung , thẳng , ngữ khí nhẹ nhàng: “Đại , thật sự mà.”
Tẩu tử , kiếp nàng gặp qua, điều đó ả đến là khi nàng gả cho một đại tướng quân, cố ý tìm tới cửa báo tang …… Ước chừng mùa hè sang năm Đại của nàng sẽ nhiễm bệnh truyền nhiễm mà chết. Cũng nhờ một , nàng mới nhận sự thô bạo và hổ của tẩu tử . Ngay lúc đó ả đòi tiền thành Trần Dung sủng, ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng dám bắt nạt, vì thế mặt chửi ầm lên, lời lẽ vũ nhục, ác độc, nàng còn chốn nào dung , khiến Trần Dung khi trọng sinh nhớ đến luôn nguyện ý xa lánh.