Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúng phó đồng thời lên tiếng đáp ứng, theo phía Trần Dung trong phòng.
Bọn họ , Như phu nhân A Cô của Trần gia Đại cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn đội ngũ lớn với hơn mười hạ nhân, sáu chiếc xe ngựa, Trần gia Đại tẩu vẫn giả bộ trấn định hướng tới một tỳ nữ phất phất tay, lặng lẽ : “Ngươi chạy xem xét, xem trong xe ngựa chứa cái gì.”
“Vâng.”
“Nhớ rõ xem cẩn thận chút.”
“Vâng.”
Mê Truyện Dịch
Tỳ nữ rời , Trần gia Đại tẩu dời tháp đến bên vách tường phía đông, nghiêng tai lắng .
Một tiếng vang lên, ở phía đông trong phòng truyền đến giọng thiết của Đại : “A Dung, tới đây? Nghe thành Lạc Dương Hồ thiêu đốt, Bình thành thì ? Bình thành việc gì chứ?”
Trần Dung trả lời, giọng trong suốt sự mềm mại trời sinh: “Chúng là theo đoàn xe Vương thị rời khỏi Bình thành, ở Nam Dương ngây mấy tháng, theo đoàn xe Lang Gia Vương thị đến Kiến Khang.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-314-nguoi-von-phong-luu.html.]
Nghe đến đó, Trần gia Đại tẩu thì thào : “Lang Gia Vương thị?” Trong giọng sự hâm mộ. Đảo mắt ả phất phất tay, gọi đến một tỳ nữ khác : “Ngươi tìm cách cận với đám phương bắc dã man , xem bọn họ qua gần gũi với Lang Gia Vương thị .” Thứ của trượng phu, tuy rằng phận nhưng diện mạo mê , một nữ lang mồ côi ngàn dặm bôn ba, cũng phát sinh chuyện gì ?
Nghĩ đến đây, Trần gia Đại tẩu đột nhiên chút hối hận, khi nữ lang cửa, ả hẳn nên thiện một chút, dù thế nào, cũng thăm dò chi tiết mới oai phủ đầu.
Trong lúc Trần gia Đại tẩu đang thầm, tỳ nữ lúc chạy tới, nàng bất mãn bẩm báo: “Không cái gì cả. Thật là, ba chiếc xe ngựa trống rỗng.”
Nghe đến đó, Trần gia Đại tẩu sầm mặt.
Chỉ chốc lát, tỳ nữ lúc chạy tới, nàng dựa sát , nhẹ nhàng : “Đã hỏi đám hạ nhân, bọn họ đều năng hàm hồ …… Theo nô tỳ thấy, với phận của bọn họ, thể tiếp xúc với quý nhân như thế?”
Lời thốt , sắc mặt Trần gia Đại tẩu trầm xuống.
Ả lên, uống éo vòng eo mập mạp, cửa phòng.
Đi đến bậc thang, Trần gia Đại tẩu chỉ một lão bộc nhà đang bận việc mà mắng chửi: “Lão bất tử, ngươi chính là kẻ ăn . Chẳng bản sự gì cả, mà chọc phiền toái thì nhuần nhuyễn. Ta phi! Vừa chọc thì chọc một con ch.ó hoang, ngươi lão nương mệt c.h.ế.t ?”