Nghĩ đến đây, Trần Dung khẽ ca hát.
Bình ẩu sớm chờ ở ngoài cửa, bà thấy tiếng ca của Trần Dung thì khỏi nở nụ : “Nữ lang dậy ? Hôm nay cao hứng như thế?”
Dứt lời, bà bưng chậu rửa mặt đẩy cửa mà .
Trần Dung : “Không hôm nay, là từ nay về đều sẽ vui vẻ.” Nhìn trong gương đồng tóc dài xõa tung, gương mặt thanh xuân khiến yêu thích, Trần Dung nghịch ngợm mở to mắt.
Bình ẩu ha hả , một bên giúp nàng chải tóc, một bên : “Vậy nữ lang chuẩn một ít điền sản ở Kiến Khang ?”
“Điền sản tất nhiên là , nhưng mà trong Kiến Khang nhiều quý nhân, chuẩn cũng chờ gặp bệ hạ .” Chỉ như , nàng mới thể bảo vệ điền sản . Phải rằng, bộ điền sản trong thành Kiến Khang đều do các đại thế gia sở hữu. Ngay cả hiện tại , về cũng sẽ bọn họ mạnh mẽ cướp đoạt .
thật cửa hàng thì thể lo liệu một chút.
Trần Dung lên, mở rộng hai tay, khoác lên bộ thường phục, khe khẽ ca hát.
Trần Dung sân.
Tiểu viện của nàng, mặt là một con phố nhỏ, con phố nhỏ là nơi nhóm thứ dân giao dịch hằng ngày, cực kỳ náo nhiệt.
Trần Dung sai bưng một cái tháp, nàng tháp phơi nắng lắng tiếng ồn ào náo động bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-320-nguoi-von-phong-luu.html.]
Một lát , Trần Dung nhắm hai mắt mở miệng : “Tẩu, chuẩn một phần mời, ngươi đưa đến Trần phủ Kiến Khang trình gặp.”
Thượng tẩu lên tiếng, ngoài.
Chỉ chốc lát, Trần Dung lệnh: “Ẩu, ngươi gọi hai ngầm điều tra chuyện Đại , nhớ kỹ, chuyện của , đều .”
“Vâng.”
Lại một lát , Trần Dung mở mắt , với một tỳ nữ còn : “Mang gương đồng đến đây.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, một gương đồng xuất hiện ở mắt nàng.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung vươn tay tiếp nhận, nàng nghiêng đầu, chăm chú gương mặt trắng nõn mềm mại, mị thái trời sinh, nàng vươn tay trái, móng tay thật dài ngón út khẽ lướt qua sườn mặt, đó, nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi xem, nếu ở đây cắt một dao, sẽ như thế nào?”
Tỳ nữ hoảng sợ, cả kinh kêu lên: “Nữ lang, vạn vạn thể, vạn vạn thể.”
Trần Dung liếc nàng một cái, sẵng giọng: “Sợ cái gì? Ta chỉ là thôi.”
Nàng vẫn đang trong gương, móng tay ngón út vẫn lướt qua từng đường nét gương mặt. Một lát , nàng đặt gương đồng xuống, thì thào : “Vẫn là dám cũng nguyện ý.”