Chậm rãi, tiếng đàn dừng .
Ngay khi tiếng đàn ngừng, tiếng vỗ tay từ phía nàng truyền đến, đồng thời, là tiếng sắc nhọn của Hoàn Cửu lang: “Hay, . Mỗi một A Dung đàn đều cảm thấy sự biến hóa.”
Nói tới đây, giọng của thấp xuống, quái thanh quái khí : “Lại đây là nhờ công của nào?”
Ngữ khí thật sự chút kỳ quái.
Trần Dung nhíu mày, tự chủ , ngón trỏ nàng vuốt cầm trở nên cứng đờ.
Chậm rãi, mặt nàng nở rộ tươi .
Trần Dung dậy, nghiêng đầu, cúi mặt thi lễ, kêu: “Vài vị lang quân mạnh khỏe.”
Mê Truyện Dịch
Không cần ngẩng đầu, nàng cũng thể thấy trong mấy tử mặc hoa phục , bóng dáng khiến cho nàng khắc cốt minh tâm, cũng gặp nữa.
Bởi , khi nàng thi lễ xong, ngón tay trắng nõn khẽ lướt qua huyền cầm, Trần Dung , với ngữ khí nhẹ nhàng mang theo thanh thản: “Mặt trời sắp lặn , màn đêm sắp buông xuống, chỗ thô lậu lạnh lẽo gió lớn, nhóm lang quân vẫn nên trở về .”
Nàng trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Chúng thiếu niên ngẩn , Hoàn Cửu lang dẫn đầu ha hả. Cũng chờ phản ứng , đẩy mạnh , kêu lên: “ đúng, chúng trở về, chúng trở về .” Vừa đẩy to, trong nháy mắt, tiếng bước chân biến mất ở ngoài cổng vòm.
mà, duy nhất Hoàn Cửu lang kéo cũng là Trần Dung mong gặp nhất.
Lập tức, Trần Dung khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-335-nguoi-von-phong-luu.html.]
Tiếng bước chân vang lên.
Thiến niên áo trắng đến mặt nàng.
Chàng vẫn đến cách nàng chỉ ba bước mới dừng , cúi đầu nàng, nhẹ nhàng thở dài, gọi với giọng ôn nhu như nước: “A Dung, đừng như , cũng đừng như thế…… Không giống nàng chút nào.”
Lời thốt , Trần Dung suýt nữa bật tiếng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Dưới ánh tịch dương, gương mặt nàng diễm lệ quyến rũ, trong con ngươi đen láy sáng ngời lộ thâm sâu.
Nàng nghiêng đầu , một lúc lâu vẫn mỉm : “Thất lang, lâu gặp.”
, lâu gặp, lâu giống như một thế kỷ, lâu đến mức nàng thói quen cách xa như thế……
Vương Hoằng Trần Dungquyến rũ động lòng lộ vẻ lạnh lùng, chậm rãi, cũng lộ nụ khổ.
Chàng vươn tay, định phủ lên môi của Trần Dung.
Động tác của thong thả tao nhã, tự nhiên chi cực.
Ngay khi ngón trỏ cách môi của nàng quá nửa tấc, Trần Dung miệng mắt nhẹ giọng : “Lang quân, thỉnh tự trọng.”