Hai câu cuối cùng, giọng mềm mại, giống như nũng.
Hoàng đế thì trở nên vui vẻ, liền hướng Trần Công Nhương vung tay áo, quát: “Không cho ngươi mở miệng.”
Mệnh lệnh Trần Công Nhương dám vi phạm, lập tức nhanh ngậm miệng .
“Lui phía , đừng che ở giữa trẫm và A Dung.”
Trần Công Nhương , đành thi lễ với hoàng đế, lui phía hai bước.
Khi hoàng đế lệnh cho Trần Công Nhương, ánh mắt cũng từng nhàn hạ, hứng thú ở bốn phía, thưởng thức vẻ mặt của bọn họ. Nhìn , đầu chớp mắt vài cái với Trần Dung, lặng lẽ : “Nàng đúng, đúng là chơi vui.”
Nói tới đây, ho khan một tiếng, thu hồi tươi mặt. Vừa thấy bộ dáng của , Vương Hoằng đưa mắt hiệu với một cận thần.
Cận thần vội vàng tiến lên.
Cũng chờ cận thần mở miệng, hoàng đế nghiêm túc gật đầu, lanh lảnh quát: “Duẫn!” (Cho phép)
Cận thần dự đoán hoàng đế đáp ứng ngay lập tức như thế? Lập tức bước chân cứng đờ, gần như là đột nhiên, cảm thấy phía lưng rét lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-345-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung mừng rỡ, nàng cúi lạy, cất giọng trong trẻo kêu lên: “Tạ đại ân của bệ hạ.” Nàng hướng tới hoàng đế dập đầu mạnh một cái.
Đối với cảm tạ của mỹ nhân, nhóm quyền quý bốn phía giật ngạc nhiên, hoàng đế vẻ vô cùng thoải mái, càng đề cao giọng: “Như , đạo quan ở Tây Sơn , nàng ở đó .”
Tây Sơn đạo quan?
Trần Dung mừng rỡ, đạo quan là nơi phong cảnh xinh tuyệt trần nổi tiếng ở thành Kiến Khang, quan trọng nhất là, thuộc về đạo quan còn gần ngàn mẫu ruộng! Gần ngàn mẫu, đối với nàng mà , thật sự là ban thưởng lớn.
Lập tức, Trần Dung vui vẻ mặt: “Tạ ơn bệ hạ! Bệ hạ minh!”
Hoàng đế còn đang vây trong khoái hoạt, liếc về phía nhóm quyền quý ở bốn phía, thấy bọn họ dường như mất hứng, vẻ mặt đều xám ngắt.
Mê Truyện Dịch
Hắn ho khan một tiếng, nhóm quyền quý, với giọng nghiêm túc: “Trần thị A Dung sợ sinh tử, thật sự đáng kính. Trẫm cho các ngươi , các ngươi thể thấy bộ dạng xinh mê thì động nàng. Nàng chính là nữ quan trẫm phong!”
Hắn tới đây, ha hả , chắp hai tay lưng, đắc ý dào dạt lên xe ngựa của .
Hoàng đế rời , dần dần, ánh mắt cố ý vô tình liếc về phía Vương Hoằng, ánh mắt liếc Vương Hoằng một cái thì chuyển sang Trần Dung.