Người Vốn Phong Lưu - Chương 389: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:03:57
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói như , nhiều sẽ thích hoàng đế minh?

Nói như , ngay cả tử Lang Gia Vương thị và Trần Quận Tạ thị, nếu tài chính trị, khả năng hành quân, thể định càn khôn, bản sự đuổi đánh Hồ, cũng là điều mà những đó mong thấy ?

Mê Truyện Dịch

Khó trách.

Trần Dung càng nghĩ càng hiểu , cũng càng là thất vọng. Mất nửa ngày, nàng thì thào : “Vậy thì ?”

Dù là tỉnh táo nhưng khi liên lụy tới an nguy của , Trần Dung vẫn tự chủ mà lo lắng. Vương Hoằng ở phía khỏi mỉm .

Chàng cúi mặt, nhẹ giọng : “Đạo quan của nàng, phái đây để ý.”

Những lời thốt đột ngột. Rõ ràng còn đang về quốc sự, đột nhiên tung một câu .

Trần Dung cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, nên lời.

…… Nàng chống cự, nhưng mà vây trong thành Kiến Khang, hôm nay thể hạ mê hương, ngày mai thể sẽ gặp thủ đoạn cao siêu hơn.

Dần dần, Trần Dung nhắm hai mắt , khàn khàn : “Đa tạ.”

“Không cần.”

Vương Hoằng trả lời phủi bay vô cùng lưu loát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-389-nguoi-von-phong-luu.html.]

Lúc , Trần Dung bất tri bất giác rời xa ôm ấp của , bởi , tùy ý đỡ tay thì thể lên.

Chàng hai bước.

Vừa mới lướt qua Trần Dung, nghiêng đầu về phía nàng.

Lúc , ánh tịch dương đúng lúc phủ , tóc , gương mặt của , trường bào của , đột nhiên, cả đều trở nên hoa mỹ khôn kể, xa xôi vô cùng.

Chàng nghiêng đầu nàng, tóc rủ xuống che bên mắt trái của . Tóc đen như mực, gương mặt như ngọc, hai tròng mắt trong sáng cao xa, cả trở thành một bức tranh vĩnh hằng, tuyệt mỹ.

Giờ phút , mỹ nhân như ngọc.

Mà mỹ nhân như ngọc đang ôn nhu nàng.

Bất tri bất giác, Trần Dung ngẩng đầu lên, kinh ngạc đón nhận ánh mắt .

Chàng đôi mày của nàng, mắt nàng, cả đôi môi khẽ mím quật cường , lâu , thản nhiên , khẽ : “A Dung.”

Trần Dung khẽ đáp: “Vâng.”

Chàng nghiêng về phía nàng, khuôn mặt tuấn tú ánh kim quang trở nên sáng ngời, thấy mắt nàng né tránh, bất giác cong khóe môi, cất giọng nhẹ nhàng, ôn nhu: “Ta .”

Chàng mỉm Trần Dung, dần dần thẳng thắt lưng, một lúc lâu mới đầu , vung tay áo dài, tao nhã bước cửa phòng. Đến khi xa, cửa phòng còn đung đưa, mà thở cùng mùi thơm ngát thuộc về vẫn quấn quanh trong phòng, thật lâu dứt.

Loading...