Đám Bình ẩu Thượng tẩu kinh ngạc nàng, Bình ẩu kêu lên: “Nữ lang, đến thành Nam Dương còn bản tộc ở đó mà, chúng cần gì ?”
Thượng tẩu cũng kêu lên: “Nữ lang, ba mươi cỗ xe ngựa, bổn gia đều thể cho mượn, cần gì mượn ngoài?”
Trần Dung nhíu mày, : “Tuy thành Nam Dương lớn, nhưng ở trong thời gian ngắn nhiều sĩ tộc cùng lưu dân đều đến đó, nhất định lương thực sẽ thiếu hụt. Phụ ở đây, cũng là ăn nhờ ở đậu, nếu khác khó dễ, lương thực và tiền sung túc. Tiền sẽ nghĩ biện pháp khác, lương thực bổ sung đầy đủ khi đến thành Nam Dương mới .”
“Vâng.”
Nàng hướng giải thích với Thượng tẩu: “Ta mượn xe ngựa của hai nhà Vương Dũ chính là cho bọn họ suy đoán của , miễn cho khi đến thành Nam Dương, khi thật sự xuất hiện cảnh tượng thiếu lương thực trong thành, hai nhà Vương Dũ oán hận, là mà bẩm báo.”
“Nữ lang thật sự là trí tuệ, suy nghĩ sâu xa.”
Nghe Bình ẩu và Thượng tẩu ca ngợi, Trần Dung khổ: Nếu trải qua một kiếp, nàng sẽ loại tài trí ?
Khi đội ngũ tới tòa thành phía , trời chạng vạng. Chạy liên tục vài ngày, chúng sĩ tộc đều mỏi mệt chịu nổi, thật vất vả đến tòa thành tuy rằng cũ nát, nhưng vẫn còn phồn hoa yên bình, chỉ hận thể cứ như dừng tiếp nữa.
Khi đại đội nhân mã tiến thành thị, bộ thành nhỏ đều sôi trào.
Chỉ chốc lát, Bình ẩu bên ngoài xe ngựa của Trần Dung : “Nữ lang, nơi lương thảo khá quý giá, một khúc vải mới thể đổi lấy chín đấu gạo thôi, rằng, ở Bình thành, một khúc vải thể đổi những hai mươi đấu gạo.”
Lời của bà thốt , trong xe ngựa truyền giọng quyết đoán của Trần Dung: “Dựa theo giá của nơi , bộ đổi thành lương thực.”
Nàng lấy một cái túi trong xe đưa cho Bình ẩu, : “Ẩu, nơi là ba mươi phiến vàng lá, dùng bộ để mua lương thực.” Lúc trong thành còn nhiều sĩ tộc, ai dám đối với vàng lá thòm thèm để ý.
“ nữ lang, khi tới thành Nam Dương, khắp nơi đều cần tiền mà. Chúng chỉ mười mấy , cần gì mua nhiều lương thực như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-40-nguoi-von-phong-luu.html.]
Mê Truyện Dịch
Giọng mất hứng của Trần Dung vang lên từ trong xe ngựa: “Cứ việc theo lời của là .”
“Vâng.”
Bởi vì thái độ kiên quyết của Trần Dung, chúng phó dịch đều hành động, lúc ban đêm đem ba mươi cỗ xe ngựa trang đầy đủ lương thực.
Thành vốn nhỏ, Trần Dung mua đầy lương thực nhồi trong xe ngựa, nàng thấy Thượng tẩu thầm, lương thực tăng giá, từ một khúc vải đổi chín đấu gạo tăng thành một khúc vải chỉ đổi năm đấu gạo.
Đám Vương thị đến từ Bình thành cũng điều gì dị nghị đối với việc Trần Dung tán bớt gia tài năng lực lấy tiền bạc để mua lương thực — một sĩ tộc, đều là tích lũy tiền tài trong vài thập niên. Ai cũng sẽ thật sự tiêu xài hết tiền tài phòng bảo mệnh. Gia tộc nào tán tài bố thí cho dân đen, chính trở thành khất cái, thì đó là kẻ ngu, ẩn sĩ.
Sáng sớm ngày hôm , đoàn xe xuất phát trong tiếng oán giận của chúng tử sĩ tộc.
Mấy ngày nay, Trần Dung thực im lặng. Trên thực tế, trừ phi nàng cảm thấy cần thiết xuất đầu lộ diện, thời điểm còn đều im lặng.
Đi ngày đêm như thế, hai mươi ngày , cách thành Nam Dương chỉ trăm dặm.
Nghe thấy Nhiễm Mẫn công bố, trong đám bạo phát một trận cuồng hô, chỉ trăm dặm, lập tức, bọn sẽ thể yên , cần màn trời chiếu đất, cần hết hồn sợ hãi!
Càng tới gần, các gia tộc bắt đầu quản thúc tử. Xe ngựa của Trần Dung cũng cho phép tùy ý rời khỏi đội ngũ, mà an bài trong đội ngũ của Trần thị, cùng nhóm nữ tử Trần thị ở chung một chỗ.
Luận về vị trí xe ngựa, xe ngựa của nàng song song với xe ngựa Trần Vi – vị trí sắp xếp cũng đơn giản, khi nàng tiến thành Nam Dương thì quyết định tại một khắc .
Đến tận lúc , Trần Dung mới thở một thật dài, thả lỏng tâm tình. Trên đường nàng luôn suy tính, buông tha cho bất cứ cơ hội nào để biểu hiện tài năng của , rốt cục thu hiệu quả.
Phải rằng, đối với nữ tử trong sĩ tộc, địa vị trong gia tộc của nàng cũng quyết định hôn nhân của nàng. Kiếp , nàng chen chúc ở phía cuối trong đội ngũ của Trần thị, mới đến thành Nam Dương, tộc bá Trần Nguyên chuẩn tặng nàng cho một lão già. Nếu nàng tung một loạt thủ đoạn, căn bản nàng thể trốn thoát khỏi hôn sự đó.