Địa vị của Trần Dung biến đổi, Vương Ngũ lang cùng Vương thị Thất nữ để mắt đến nàng cũng sớm chú ý thấy. Khi Vương Ngũ lang cùng Vương thị Thất nữ trầm mặc, một tử Vương thị : “A, Trần thị A Dung phân cùng một hệ ? Xem , nếu tử của Vương thị chúng cưới nàng, nạp nàng chút khó khăn đây.” Hắn chuyển sang Vương Ngũ lang, nhếch miệng trêu : “Ngũ lang, thấy vẫn nên thanh thản định cưới nàng thê tử . Lại tiếp, tuy rằng xuất của Trần thị A Dung hèn mọn, nhưng tài trí của nàng bất phàm, Thất lang coi trọng, trưởng giả thừa nhận, cũng thể miễn cưỡng cưới về mà.”
Dọc theo đường , Vương Ngũ lang luôn nghĩ ngợi về chuyện của Trần Dung, chúng tử Vương thị đều xem ở trong mắt. Đợi đến cơ hội , nọ liền giễu cợt .
Vương Ngũ lang hừ nhẹ một tiếng, : “Hôn sự của , trưởng bối đều quyết nghị.” Trong giọng ý phiền não.
Lúc , phía truyền đến xao động.
Trong lúc buồn bực, chỉ thấy Nhiễm Mẫn cưỡi tuấn mã đỏ rực của y bắt đầu dẫn chúng sĩ chuyển hướng qua một con đường nhỏ.
Nhìn ảnh bọn họ càng càng xa, chúng tử vội vàng kêu lên:
“Đây là vì ?”
“Xảy chuyện gì ?”
Một giọng của văn sĩ trung niên truyền đến: “Nhiễm tướng quân chuyện quan trọng khác, rời . Chư vị, từ lúc chỉ thể dựa chính chúng thôi.”
Lời thốt , đám trở nên nhốn nháo, một thiếu niên kêu lên: “Vậy còn chần chờ cái gì? Đi mau, mau, nếu Hồ liền đuổi tới mất.”
“ , đúng , chúng nên mau.”
“Nhanh chút , còn ngừng gì?”
Dọc theo đường , đám tử sĩ tộc ngày đêm hành tẩu luôn lộ vẻ oán hận. Hiện tại khi thấy Nhiễm Mẫn rời , bọn họ đều tự động thúc giục.
Trong tiếng kêu nháo, trong đội ngũ rời của Nhiễm Mẫn, một thiếu niên đột nhiên đầu ngựa, phóng thẳng tới đội ngũ bên .
Cậu phóng tới nhanh, trong lúc kinh ngạc, chỉ chốc lát vọt tới đội của Trần thị gia tộc. Trần Dung ngẩng đầu thấy đến là , vội vàng dặn Thượng tẩu điều khiển xe ngựa đến gần.
Mê Truyện Dịch
Người đến, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuấn tú, mũi cao môi đỏ mọng lộ vài phần xinh , đúng là Tôn Diễn.
Tôn Diễn ngẩng đầu về phía Trần Dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-41-nguoi-von-phong-luu.html.]
Bốn mắt , Trần Dung với , thanh thanh : “Tôn tiểu lang, theo bên cạnh Nhiễm tướng quân, đao thương vũ tiễn, nên cẩn thận đó.”
Nàng mới tới đây, liền nghĩ đến nơi theo Nhiễm Mẫn cũng là mưa m.á.u gió tanh bình thường, nhất thời giọng nghẹn , một lúc mới chua chát : “Bảo vệ chính , chỉ sống sót mới thể báo thù.”
Tôn Diễn nhếch miệng .
Diện mạo của lúc , nụ như trăng phá mây mà ló , vô cùng động lòng .
Tôn Diễn cong đôi mắt, : “Ta đến đây, đó là một câu . Hiện tại , .”
Cậu đá bụng ngựa một cái, khiến con ngựa tiến đến bên cạnh Trần Dung. Sau đó, Tôn Diễn dựa gần nàng, thật sự dựa quá gần, mặt gần như chạm mặt Trần Dung.
Cậu dán bên lỗ tai nàng, trong tiếng còn đang vỡ giọng chút khàn khàn: “Trần thị A Dung, tuổi của cũng còn nhỏ nữa .”
Trần Dung liếc mắt xem thường.
Giọng của Tôn Diễn tiếp tục truyền đến bên tai nàng, cũng cố ý , thở còn thổi lỗ tai của nàng, hại cả nàng nổi da gà.
“Sau khi đến Nam Dương, sẽ nghị hôn đúng ? Có điều xuất của bình thường, nghị hôn hơn phân nửa đối tượng gì. Ta nha, đừng dễ dàng thỏa hiệp, tìm cách từ chối, đến một ngày nào đó ai , sẽ trở .”
Tôn Diễn tới đây, cũng nghĩ tới cái gì, đột nhiên nở nụ . Đến khi Trần Dung đẩy một cái thật mạnh, vẫn còn cất tiếng to.
Nhìn bóng dáng thiếu niên lớn giục ngựa rời , Trần Dung oán hận than thở: “Giọng thì như vịt đực, còn học to. Hừ, khó quá!”
Oán giận thì oán giận, giờ khắc , từ đôi mắt của thiếu niên đột nhiên , Trần Dung thấy lệ quang lấp lánh.
Đoàn xe lên đường.
Lúc đây, bộ đoàn xe đều im lặng, lúc ban đêm, bởi vì trời trăng , bọn họ thể hạ trại nghỉ ngơi, chúng tử lung tung thúc giục, thiếu chút nữa khung cảnh trở nên náo loạn.
May mắn, đường thật sự an , ba ngày , cửa thành của Nam Dương xuất hiện trong tầm của .
Nhìn cửa thành nguy nga cao lớn , trong đám , đột nhiên bộc phát một loạt tiếng hoan hô mừng rỡ như điên! Tiếng hoan hô , là khi sống sót tai nạn dùng hết khí lực tru lên. Trong thời gian ngắn, chấn động cả núi, phong vân biến sắc.