Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Vi thấy, nàng cũng để ý Trần Dung châm chọc , chỉ vội vàng tiến lên một bước, hỏi: “Câu của ngươi ý tứ gì? Ngươi bậy đúng ? Phu chủ vốn là cần ngươi đúng ?”
Một câu tiếp một câu, ngữ khí khẩn trương mà cấp bách.
Trần Dung thương hại Trần Vi, trong sự truy vấn của nàng , nàng chắp hai tay lưng, như thần thái Vương Hoằng thường vân đạm phong khinh mỉm . Nàng gật đầu, trả lời: “, bậy. Phu chủ của ngươi sẽ cưới .”
Trong vẻ mặt quá đỗi vui mừng của Trần Vi, Trần Dung chằm chằm nàng , thấp giọng gọi: “A Vi!”
Giọng của nàng chút nghiêm túc.
Trần Vi ngẩn , kỳ quái nàng.
Trần Dung chằm chằm nàng : “A Vi, ngươi giả bộ ? Nước mắt của ngươi rơi thì thể rơi xuống.” Dưới vẻ mặt tức giận của Trần Vi, Trần Dung tươi , nàng chậm rãi, gằn từng tiếng : “A Vi, dùng nước mắt của ngươi, dùng sự đáng thương cùng ôn nhu của ngươi ôm lấy phu chủ của ngươi nhanh rời khỏi thành Kiến Khang !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-413-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Vi ngẩn ngơ, theo bản năng cảm giác , Trần Dung đang nghiêm túc những lời nên lập tức bật một tiếng.
Lời trào phúng còn thốt khỏi miệng, Trần Dung cúi đầu, ánh trăng, nàng ch*m r** v**t v* đầu ngón tay của , nhỏ nhẹ : “Phu chủ của ngươi , dù cho quá khứ của như thế nào, y vẫn .”
Lời vang lên, mặt Trần Vi trắng bệch như tờ giấy, nàng lung lay hình như sắp ngã, chật vật lui phía một bước.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung nàng , nàng vẫn dùng ngữ khí chậm rãi : “Y còn nguyện ý cưới .”
Lần , Trần Vi phát một tiếng dường như nức nở, dường như hận ý. Giờ phút nàng cắn chặt môi , mở to một đôi mắt đẫm lệ, quật cường chằm chằm Trần Dung, chờ nàng tiếp.
Trần Dung mỉm , nàng chút để ý tiếp lời: “Đối với ngươi, là xuất gia bệ hạ ban cho, nhưng đến , theo phu chủ của ngươi, nam chinh bắc chiến, dãi gió dầm sương, như ở Kiến Khang chứ?” Nàng ngẩng đầu Trần Vi, : “A Vi, đời , phu chủ ngươi là nam nhân duy nhất để tâm là xuất gia, cũng để ý thất . Bởi , nhanh chóng mang theo phu chủ ngươi rời khỏi Kiến Khang , khi hối hận thì hãy rời .”