Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bình ẩu thấy dường như nàng hứng thú lắm, chút kinh ngạc cũng chút thất vọng, bà than thở: “Nữ lang Thất lang ngưỡng mộ như thế, thật sự phúc…… Lão nô còn ngóng trông, một ngày bệ hạ sẽ cho phép nữ lang tục. Chờ tục , nữ lang thể phủ của Thất lang.”
Trần Dung đến đó chỉ , tươi vẫn đạm mạc, dường dù thế nào cũng cảm thấy hứng thú.
Bình ẩu thấy thế, thở dài một tiếng.
Lúc , bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Hai cũng để ý tới.
Bình ẩu còn đang Trần Dung, bà rầu rĩ : “Lần đó ở Ứng vương phủ, nếu Thất lang tiến đến cứu giúp, hậu quả thật sự là dám nghĩ tới. Lão nô còn tưởng rằng, nữ lang tiếp nhận Vương phủ tới quản lý đạo quan, đó là đáp ứng tình cảm của Thất lang.”
Bình ẩu lúng lúng túng : “Vừa đám quý tộc cũng , nữ lang là ngoại thất mà Vương Thất phong lưu nuôi dưỡng ở đạo quan…… Lão nô nghĩ rằng, ngoại thất tuy rằng so kém quý , nhưng thắng ở tự tại. Hơn nữa chỉ cần Thất lang tâm, cho phép nữ lang vì ngài sinh một một nhi tử thuộc về dòng họ Lang Gia Vương thị, cả đời của nữ lang cũng sẽ sống uổng phí.”
Bình ẩu tới đây, vẻ mặt chờ mong Trần Dung, chờ nàng trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-417-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung liếc bà một cái, , đầu , khẽ lắc đầu.
Bình ẩu ngẩn , gọi: “Nữ lang?”
Trần Dung rũ hai mắt, : “Ẩu, chỉ như thế …… Thầm nghĩ cứ thế canh giữ nơi núi non chim ca , im lặng vượt qua cuộc đời !”
Mê Truyện Dịch
Những lời trảm đinh tiệt thiết!
Vừa dứt câu, Bình ẩu vội kêu lên: “Nữ lang?” Bình ẩu kêu to, bên ngoài chậm rãi đến dừng chân.
Trần Dung Bình ẩu, trong ánh mắt ý , cũng sự an ủi bà. Nàng : “Ẩu, chuyện của , về ngươi đừng nóng vội , cũng đừng quản gì. Hết thảy đều chủ trương.”
Nàng dừng một chút, cất giọng lanh lảnh: “Không sai, Thất lang với , chiếu cố đủ đường. Với chuyện Kiến Khang vương, nếu tương trợ, chừng đời còn nữa .”
Trần Dung lên, đến màn lụa mỏng bên cửa sổ, nàng cảnh xuân sắc xanh đậm nhạt đan xen bên ngoài, với vẻ trầm ngâm: “Chàng đối với , nhớ rõ…… Lần đó khi và Thượng tẩu lừa bờ sông ngoài thành, suýt nữa rơi kẻ tay, đó là Thất lang tâm, nửa đêm còn ngoài tìm , cứu .”