Người Vốn Phong Lưu - Chương 446: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:10:30
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn họ vây quanh bốn phía, một nữ tử đôi mắt rưng rưng, nàng Vương Hoằng kêu lên: “Ta tin, tin.”

Nàng mím môi, kêu lên: “Thất lang, phụ nhân tài đức gì?”

Nàng đầu trừng Trần Dung, oán hận trừng nàng, kêu lên: “Phụ nhân , tài đức gì chứ?”

Nàng kêu gọi tiếng, mới khiến Trần Dung bừng tỉnh .

Trần Dung mở to mắt , lắc lắc đầu óc hỗn độn, trong tiếng quát hỏi thứ ba của nữ tử , Trần Dung khẽ nhíu mày, ngẩng đầu Vương Hoằng.

Nàng thấy là ánh mắt ôn nhu mang theo sủng nịch, quá mức bình tĩnh của Vương Hoằng.

Chàng đang nàng, khi đối diện với bộ dạng hoảng hốt choáng váng của Trần Dung, miệng bất giác cong lên, cúi đầu, thoải mái nở nụ .

Nữ tử nhảy dựng lên, nàng bắt lấy càng xe, thét to: “Ngươi trả lời mà. Phụ nhân ngươi tài đức gì chứ?”

Có tài đức gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-446-nguoi-von-phong-luu.html.]

Lúc , Trần Dung tai.

Nàng chậm rãi đầu.

Đối mặt với nữ tử đang tức hận, nhận đáp án sẽ buông tha, đối mặt với đôi mắt của ở phía nàng , đối mặt với Cửu công chúa với vẻ mặt thảm, thể che giấu sự oán độc, Trần Dung lấy bình tĩnh, khe khẽ trả lời: “Ta ư? Ta vô đức vô năng.”

Ngay khi nữ tử nhịn cất giọng mỉa mai, Trần Dung dường như tỉnh táo , nàng mỉm , đôi mắt sáng trong lấp lánh, nhẹ nhàng : “Ta chỉ là, trong hàng ngàn hàng vạn , lọt mắt , trở thành kiếp của .” Nói rõ thì là kiếp của nàng. Hai thế , nàng đều thể trốn tránh tình kiếp.

Trong sự ảm đạm mất mát của chúng nữ, Trần Dung tao nhã, bình tĩnh, ung dung chậm chạp tiếp: “Đã là kiếp, đó là duyên nợ từ kiếp …… Điều hề liên quan đến phận, cũng liên quan đến tài đức gì cả.”

Chúng nữ còn đang trừng mắt Trần Dung, điều lúc , các nàng cũng nên nên gì nữa.

Mê Truyện Dịch

Trần Dung thu hồi ánh mắt, với Vương Hoằng, nàng ghé , từ vách xe phía lấy cầm thường dùng.

Bàn tay trắng nõn lướt qua, tiếng đàn hoa lệ mang theo cô tịch, róc rách như suối chảy.

Trần Dung cúi đầu, tùy ý để mái tóc rũ xuống, tiếng đàn phiêu đãng, nàng cất giọng ngâm xướng: “Dương liễu hoa, dương liễu hoa, phiêu phiêu bay đến nhà ai? Vốn là bạc mệnh trong gió, như hoa mai nở giữa mùa xuân! Vốn là tuyết trong một tảng băng, tại để gặp gỡ ?”

Loading...