Người Vốn Phong Lưu - Chương 447: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:10:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một khúc kết thúc, Trần Dung nâng cổ cầm truyền thừa ngàn năm lên, chút nào để ý đập mạnh trong xe ngựa!

Ngay lập tức, tiếng cầm vỡ nát vang lên, xuất hiện một vết rạn lớn thể tu bổ.

Trong lúc trợn mắt há hốc mồm, bàn tay trắng nõn của Trần Dung khẽ nâng, nàng vén tóc mai, cất cao giọng, với Cửu công chúa: “Nếu công chúa gặp bệ hạ thì ơn rõ, là do câu dẫn Thất lang, mới rối loạn tâm hồn, mất thể thống.”

Nói tới đây, Trần Dung xa phu đối diện với liên tiếp biến cố mà trở nên sửng sốt kêu lên: “Đi thôi.”

Đến khi bọn họ rời , mặt vẫn im lặng.

Xe ngựa xa, bốn phía tiếng hít thở, tiếng như cách qua non sông. Giọng khàn khàn, chút khổ sở của Vương Hoằng lúc nhẹ nhàng truyền đến: “A Dung tội gì như thế.”

Trần Dung đầu, nàng chỉ cúi đầu, vẫn nhúc nhích.

Vương Hoằng nàng như thế, bất tri bất giác, đáy lòng chút chua chát, cũng chút vui mừng. Chàng từ từ nghiêng , từ từ vươn hai tay, từ từ ôm nàng trong lòng.

Trần Dung hề giãy dụa.

Nàng cứng ngắc, vẫn nhúc nhích để ôm trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-447-nguoi-von-phong-luu.html.]

Vương Hoằng cúi đầu, gương mặt trong lòng xinh như xuân hoa, lâu đó, mới khẽ : “A Dung, chỉ là……” Chàng thở dài một tiếng, thì thào : “Chỉ là thể buông tay với nàng.”

Tiếng của dứt, Trần Dung ở trong lòng thể tự ức chế mà nghẹn ngào. Nàng mới chỉ nức nở một tiếng, mở đầu, nước mắt dù thế nào cũng thể ngăn .

Nàng chôn ở trong lòng , càng ngừng nức nở, hai vai run rẩy.

Vương Hoằng ôm nàng, cúi đầu, hôn lên mái tóc nàng, thì thào : “Khanh khanh, đừng rơi lệ…… Nàng như thế, sẽ đau lòng.”

Lúc , tiếng của thốt , tay Trần Dung nắm thành quyền, nặng nề đ.ấ.m một cái trong lòng ! Tiếp theo, đ.ấ.m thêm một cái!

Mê Truyện Dịch

Vung quyền tới tấp. Trần Dung từng tập võ, hơn nữa ôm nỗi hận mà tay, từng quyền hữu lực, đánh mạnh đa thịt.

Vương Hoằng cố nén đau đớn, liên tiếp hôn l*n đ*nh đầu nàng, ôn nhu : “Khanh khanh, khanh khanh của …… Đừng , rơi lệ hại mà.”

Giọng ôn nhu đến cực điểm, trong sự thanh nhuận lộ khàn khàn, thật sự êm tai đến xiêu lòng .

Trần Dung thấy càng hận!

Nàng cắn môi, đ.ấ.m n.g.ự.c , khiến cho Vương Hoằng đau đến mức cơ bắp mặt đều vặn vẹo.

Loading...