Chỉ là một phụ nhân! Chỉ là một phụ nhân mà thôi……
Nhìn thẳng Trần Dung chăm chú, đến khi Trần Dung rũ hai mắt, Nhiễm Mẫn mới vung ống tay áo, xoay nhanh rời .
Y , Trần Vi cùng hai hán tử đầu đội đấu lạp cũng bước nhanh đuổi theo.
Nhìn bóng dáng y xa, Vương Hoằng chậm rãi từ trong lòng lấy khăn tay, đặt lên miệng vết thương, Vương Hoằng thản nhiên : “Rửa sạch một chút, đừng để ai gặp qua y.”
“Vâng.”
Chàng nghĩ nghĩ, còn thêm: “Thông tri xuống, khó xử Nhiễm tướng quân, uhm, thể giúp thì giúp đỡ một chút.”
Lời , cho Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên, giống như cảm giác cái chăm chú của nàng, Vương Hoằng thản nhiên : “Khanh khanh còn thể lấy quốc gia trọng, Vương Hoằng thể ?”
Chàng đầu, yên lặng về phía Trần Dung.
Cảm giác ánh mắt của , Trần Dung vội vàng né qua.
Nhìn Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, dịch trong góc xe, Vương Hoằng tùy tay ôm miệng vết thương, vươn tay kéo một cái thật mạnh ôm nàng trong lòng.
Trần Dung khỏi ngã trong lòng , khuỷu tay chống sang một bên, cố gắng để chạm miệng vết thương của .
Tức thì, m.á.u chảy như suối! Máu tươi đảo mắt ẩm ướt bộ khăn tay, đảo mắt tựa như suối chảy xuống vạt áo, cũng nhiễm đỏ vạt áo của Trần Dung!
Máu tươi nhiễm đỏ xiêm y màu trắng, tình cảnh , bao nhiêu kinh tâm thì bấy nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-456-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung , lấy khăn tay từ trong lòng, nhẹ nhàng ấn lên.
Nàng cũng về phía Vương Hoằng, quát khẽ với hộ vệ bên ngoài: “Dược ?”
Năm hộ vệ liếc Vương Hoằng một cái, cúi đầu tiến lên.
Dưới sự trợ giúp của bọn họ, miệng vết thương của Vương Hoằng nhanh băng bó. Thường phục của cũng đổi.
Đảo mắt, rèm xe kéo xuống.
Trần Dung ôm gáy Vương Hoằng, ôn nhu, mềm mại hỏi: “Phu chủ, đau ?”
Giọng kéo dài, tình ý vô hạn.
Vương Hoằng vươn tay nâng cằm nàng.
Cũng chờ động tác của , Trần Dung ngước mắt .
Nàng , ánh mắt lúng liếng, tình cảm thiết cần tới. Trần Dung ôn nhu liếc cúi đầu, cách qua lớp thường phục nhẹ nhàng in một nụ hôn lên miệng vết thương của , khẽ : “Rất đau, đúng ?”
Vương Hoằng cũng trả lời câu hỏi của nàng.
Ngón tay trắng mịn của Trần Dung từ miệng vết thương xẹt qua cằm của , nàng thở dài một tiếng, đem mặt dán mặt , nhẹ nhàng v**t v*, nàng học , cắn lên chóp mũi , thở thơm hương: “Lần việc , A Dung nguyện lang quân đỡ.”
Mê Truyện Dịch