Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6v53KHZz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng ung dung mà nhợt nhạt, năm ngón tay co thành lược chải mái tóc của nàng, chậm rãi : “Nào, xem nọ.” Chàng chỉ là một thiếu phụ cách xe ngựa tầm trăm bước: “Phụ nhân là do Cửu công chúa phái tới. A, còn , , cũng .”
Chàng khẽ , nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Trần Dung một cái, : “Những đó sẽ vui mừng nếu A Dung riêng đó.”
Trần Dung , giọng của nàng chút vô lực: “Đã .”
Nàng tựa trong lòng , thì thào :“Phu chủ thật là , cũng cho tùy hứng.” Nàng than thở tiếp: “Sống thật dễ, c.h.ế.t cũng cho phép, ai, phu chủ thật sự là .”
Nghe như thế, Vương Hoằng ha hả .
Cho tới nay, tươi của đều là nhợt nhạt, thản nhiên, thời điểm cất tiếng to như thế thật sự nhiều lắm.
Chàng vươn tay trái, vỗ nhẹ ở bên thành xe. Trong tiếng tiết tấu rõ ràng, đặt ngón tay lên môi, khẽ hừ một tiếng, khẽ cảnh cáo: “A Dung, lời thể dễ dàng …… Nàng ở Kiến Khang, sẽ tấn công đó.”
Trong tiếng to của Vương Hoằng, xe ngựa tiếp tục chạy về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-458-nguoi-von-phong-luu.html.]
Chỉ chốc lát, xe ngựa chạy tới Tây Sơn đạo quan thì bắt đầu giảm tốc.
Vương Hoằng ngả về phía , vươn tay v**t v* lưng Trần Dung, v**t v* mái tóc của nàng, Trần Dung quyến rũ động lòng . Nói đến cũng thật kỳ quái, phụ nhân , từ khi thất cho , cả trở nên minh diễm lóa mắt , trong quyến rũ sự phong lưu. Loại phong lưu quyến rũ , giấu cũng thể giấu nổi, đúng là tẩy sạch khí chất dục diễm hèn mọn đó của nàng. Hiện tại nàng, trong dung mạo cử chỉ cũng giống như ngày xưa, tư thái sự cao thượng mỹ miều.
Dường như hiện tại nàng hề nóng vội, hề để ý đến sinh tử…… Cũng đúng, nàng đổi .
Mê Truyện Dịch
Cứ thế ngắm nàng, ngón tay thon dài của nhẹ nhàng xoa gáy nàng, thấp giọng ôn nhu: “A Dung càng ngày càng , chuyện gì là chứ?”
Giọng thấp.
Trần Dung đầu.
Vương Hoằng đối diện với đôi mắt sáng lưu chuyển của nàng, ngón tay khẽ nâng, m*n tr*n lông mi thật dài của nàng, cong khóe miệng, nhẹ nhàng ôn nhu : “A Dung khiến càng ngày càng bỏ xuống , đúng là gì chứ?”
Trần Dung thu hồi ánh mắt, mỉm : “Lang quân lời ? Không khóa chặt A Dung ở bên cạnh ? Trên thế gian , cho dù sơn hào hải vị, ăn quá nhiều cũng sẽ thấy chán. Lúc lang quân cảm thấy chán chường, nghĩ đến cũng dùng lâu ngày.”