Giọng sắc nhọn, đằng đằng sát khí.
Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu.
Nàng đón nhận ánh mắt thái giám , xoay chuyển ánh mắt, về phía ba cung nữ, đó, ánh mắt của nàng đảo qua đám vây xung quanh ngó.
Chậm rãi, Trần Dung đầu, về phía Vương Hoằng.
Cảm giác ánh mắt của nàng, Vương Hoằng vẫn lạnh lùng chằm chằm giương mắt nàng.
Chàng đối diện với ánh mắt của nàng.
Dưới ánh chăm chú của Vương Hoằng, Trần Dung tươi .
Tươi vô cùng kỳ lạ, buồn bã, cũng thả lỏng. Bởi vì mang theo buồn bã cùng thả lỏng, tươi của Trần Dung càng vẻ hoa mỹ.
Trần Dung yên lặng Vương Hoằng, dần dần, nàng thản nhiên , khẽ : “Thất lang,” Giọng nàng ôn nhu mà đa tình, ánh mắt như nước, đưa tình nỉ non, lưu luyến là thả lỏng : “Thất lang, thua .”
Nàng nhếch môi, thê lương, thì thào : “Chàng thua .”
Si ngốc một cái, Trần Dung , đầu .
Nàng chậm rãi tiến lên, hướng tới ba cung nữ vươn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-461-nguoi-von-phong-luu.html.]
Không chút do dự , nàng cầm lấy thanh chủy thủ, khi bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng liếc về phía , mỉm , chậm rãi : “Sớm nên như thế …… Đa tạ bệ hạ cho quyết tâm.”
Ngay khi tay nhỏ bé của Trần Dung cầm thanh chủy thủ, giọng thấp mà thanh duyệt của Vương Hoằng truyền đến: “Chậm .”
Mọi tĩnh lặng, đồng thời .
Trong sự chú mục của , Vương Hoằng chút để ý thái giám vẫy vẫy tay, : “Đưa thánh chỉ cho một cái.”
“Lớn mật!”
Khi lời của Vương Hoằng thốt , thái giám mắng tiếng. Hắn rời khỏi phía một bước, trừng mắt Vương Hoằng, lạnh lùng quát: “Ý chỉ của đế vương, một nhàn tản như ngươi thể xem là xem ?”
Hắn đến đây, Vương Hoằng liếc mắt một cái, lời còn nuốt trong cổ họng……
Mê Truyện Dịch
Chỉ liếc mắt một cái, rõ ràng là bình thản vô cùng, nhưng tên thái giám cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
mà, rét lạnh chỉ là một cái chớp mắt, thái giám nghĩ đến lời căn dặn khi xuất hành, cắn chặt răng, quát to với Trần Dung: “Đạo cô , ngươi dám kháng chỉ ?”
Lúc , tay Trần Dung đang đặt thanh chủy thủ, khi thấy Vương Hoằng mở miệng, nàng liền nghiêng đầu, tùy ý để tóc dài phất qua, ôn nhu, lẳng lặng .
Tiếng quát của thái giám truyền đến, Trần Dung liền chậm rãi liếc trắng mắt, lười biếng hỏi: “Ngươi gấp cái gì?”