Vương Hoằng vẫn đang lẳng lặng nàng.
Một hồi lâu, rũ hai mắt, thở dài : “A Dung.” Giọng của chút chua sót, Vương Hoằng nghiêng đầu bên ngoài, : “Hứa cho nàng quý , …” Chàng nuốt lời trong, yết hầu khẽ chuyển động, hồi lâu mới : “Không bởi vì nàng và tình nghĩa cùng chung hoạn nạn.”
Chàng nàng, tay chậm rãi vươn , nhẹ nhàng đặt vai nàng. Ngay khi đó, Trần Dung tinh tường cảm giác , tay đang run rẩy.
Vương Hoằng nàng, nhẹ nhàng, ôn nhu đến cực điểm : “Ta, thật sự yêu thích A Dung, thật sự A Dung trở thành phụ nhân của khác.”
Chàng tới đây, dường như nên tiếp lời thế nào, mím môi, đầu ngoài cửa sổ. Gương mặt tuấn dật thanh hoa, nét mặt khiến lóa mắt, trong một khắc lộ vẻ tự nhiên.
Trần Dung liếc một cái, cất bước thối lui về phía .
Nàng khẽ động, tay đặt vai nàng trở nên căng thẳng, giống như nàng chỉ thể đối diện với , chỉ thể dựa .
Trần Dung thì sẽ nữa.
Nàng ôn nhu dựa trong lòng , im lặng mà bình thản.
Lúc , ánh tịch dương vàng óng rực rỡ đúng lúc xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu lên tóc, trường bào của hai , thật sự sáng ngời chói mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-471-nguoi-von-phong-luu.html.]
Giờ khắc , thời gian dường như dừng .
Vương Hoằng nắm chặt bả vai Trần Dung, hai mắt yên lặng phương xa, một lát , mới từ phục hồi tinh thần từ trong trạng thái .
Mê Truyện Dịch
Ngập ngừng, thấp giọng : “Từ xưa đến nay, phụ nhân nào Quang Lộc đại phu, huống chi A Dung là xuất gia? Thánh chỉ của bệ hạ, cho dù nàng tiếp nhận, cũng sẽ ai coi gì.”
Giọng nhẹ mà ôn nhu.
Trần Dung khẽ đáp: “Ta .”
Tay Vương Hoằng gian nan di chuyển về phía , động, về chỗ cũ, đó, di chuyển về phía .
Chậm rãi, tay chạm gáy nàng, nhẹ nhàng nâng đỡ, ôn nhu nàng, Vương Hoằng ngập ngừng : “Người Tư Mã thị, đối với chuyện nam nữ đều tùy ý…… Nếu nàng thật sự hành tẩu bên , chú ý ngôn từ cử chỉ, thà rằng mở miệng trách móc nặng nề, cũng đừng biểu lộ thái độ.”
Trần Dung nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Chàng v**t v* mái tóc của nàng, suy nghĩ một hồi, : “Quang Lộc đại phu là chức quan triều thần, bệ hạ nàng theo bên cạnh, nàng cũng xem tình huống, thời thế. Bệ hạ gọi thì gặp một , nếu như , ngại ngủ nhiều thêm một chút, đa phần chỉ bàn luận chuyện phiếm. Nếu khác đến thế cục, cùng với chiến sự ở thành Nam Dương và Mạc Dương, nàng ngăn đề tài , chỉ đàm luận về phong cảnh cùng cầm kĩ, thậm chí phụ nhân dù thể chú trọng ăn mặc, nhưng vạn thể mở miệng lung tung.”