Nữ lang , nàng để bên ngoài , nàng mới lóc mà. Nàng tự để mặt mũi cho cùng khác.
Bất tri bất giác, Trần Thuật khẽ gật đầu.
Ngay lúc thu hồi ánh mắt, khi thấy Trần Dung cất hộp phấn trong tay áo, một ánh sáng lạnh lóe lên!
Trần Thuật tức thì cả kinh.
Hắn mở to mắt, trong tay áo . Vừa liếc quá, tinh tường nhận , trong tay áo bên của Trần Dung lộ một phần đoản kiếm.
Nữ lang , mang theo vũ khí bên thế . Hay là?
Trần Thuật mặt nhăn mày nhó, chằm chằm bóng dáng Trần Dung cúi đầu nhanh chóng rời , thận trọng suy nghĩ.
Lúc , một hộ vệ ở cửa cung kính : “Lang chủ, nữ lang đưa tới mười cỗ xe lương thực nên an trí thế nào?”
Mười cỗ xe lương thực? Lại tiếp, nữ lang tuổi còn nhỏ, thật đúng là tay hào phóng.
Trần Thuật ngẩng đầu lên, : “Trước chuyển kho hàng phía tây.”
“Vâng.”
“Uhm, ngươi cho nữ lang đó, cũng chính là A Dung, truyền lời của , tối hôm nay nàng cần xuất hiện ở yến hội.”
“Vâng.”
“Nói cho nàng , Trần thị một nữ lang mỹ mạo như thế. Thúc phụ thể nhiều lắm , ai…”
“Vâng.”
Lúc , Trần Thuật : Nàng chỉ là một nữ lang phụ bao bọc, dù thế nào cũng thể chiếm lương thực của nàng .
Vì thế, Trần Thuật phân phó: “Tặng cho nàng tám xe bạch túc, hai xe vải, tặng cho nàng hai mươi phiến vàng lá.” Hoàn còn đáng giá hơn hẳn mười cỗ xe lương thực .
Trong sân viện của Trần Dung.
Bình ẩu một bên vội vàng tiếp đón , một bên mừng đến mặt mày hớn hở. Vừa bà còn vì lương thực thiếu hụt mà phát sầu, nhưng chỉ một lát bổ sung sung túc. Nhiều bạch túc và vải vóc như thế, đừng là trang trí sân, mua bộ đồ mới, ngay cả mua một ngôi nhà bình thường cũng đủ .
Nhìn tài vật , đầu Trần Dung vẫn đang trầm tư, Bình ẩu trực giác cảm thấy nữ lang nhà thật sự là thâm trầm khó lường. Khi nàng cầm đoản kiếm xuất môn, trong lòng bà lo sợ bất an, thật ngờ nữ lang chẳng những bình an vô sự trở , còn trưởng bối trong tộc coi trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-48-nguoi-von-phong-luu.html.]
Thời gian trôi qua nhanh như chớp.
Đảo mắt, mặt trời lặn xuống núi, đèn rực rỡ thắp lên.
Được Trần Dung căn dặn, chúng phó chẳng những đóng cửa , còn gây tiếng ồn ào gì, thể thắp đèn quá sáng, bộ trong sân im lặng tĩnh mịch.
Từ lúc một vòng trăng rằm nhợt nhạt treo bầu trời, tiếng sanh nhạc bắt đầu vang lên, âm thanh của tiếng tiêu tiếng đàn tranh giao hòa lẫn , tràn ngập khắp trời đất, thấm nhuần thu sầu.
Đứng ở trong sân cũng thể thấy phía chủ viện tiếng đùa dứt bên tai.
Yến hội đêm nay, kỳ thật đối với mỗi một tộc nhân Trần thị đều quan trọng. Chúng sĩ tộc đến từ phương bắc cần thông qua yến hội , cho các quý tộc thượng lưu ở thành Nam Dương , bọn họ trở .
Nhóm tử trẻ tuổi thì cần thông qua yến hội thông báo cho , Trần thị còn một thiếu niên cô nương đợi gả chờ cưới như thế.
Nếu trí nhớ ở kiếp , Trần Dung sẽ hề cự tuyệt yến hội . Chẳng những nàng sẽ cự tuyệt, còn thể tận lực phô bày vẻ , tận lực khiến cho nhân sĩ thượng tầng ở thành Nam Dương đều nhớ rõ .
Nghĩ đến đây, Trần Dung buông rủ hai mắt. Nàng dẫm lên lá khô rải mặt đất, tới rừng cây phía sân nhà .
Trên bầu trời, một vòng trăng sáng, đất, một bóng lẻ loi. Người và trăng mãi mãi là hình ảnh đan thoa giao hòa.
Cũng qua bao lâu, Trần Dung thấy phía truyền đến tiếng bước chân.
Trong đèn đuốc sáng trưng, vài bước sân viện của nàng. Không đợi Thượng tẩu hỏi, một giọng trong trẻo truyền đến: “Trần thị A Dung ở đây ?”
Tìm ?
A Dung rùng .
Thượng tẩu chần chờ, Bình ẩu vội vàng : “Nữ lang nhà bệnh, đang giường dậy nổi.”
Vài thoáng qua , một : “Vương gia Thất lang ở yến tiệc thấy nữ lang, vì thế hỏi lang chủ Trần gia. Lang chủ bảo đến thỉnh nữ lang tới.”
Dừng một chút, một ở phía kêu lên: “Vương gia Thất lang giống như thần tiên , ngay cả Nam Dương vương cũng dám thất lễ. Còn thỉnh ẩu đến hỏi nữ lang nhà ngươi. Nếu nàng còn chịu đựng , thì thu xếp một chút tới gặp Thất lang. Cơ hội thật sự hiếm mà.”
Lời vô cùng thành khẩn.
Mê Truyện Dịch
Tất nhiên Bình ẩu , nếu dám như , chắc chắn đây là sự thật. Chính như theo lời của , cơ hội vô cùng hiếm .
Bất tri bất giác, bà đảo mắt về phía Trần Dung trong chỗ tối.