Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời vang lên, ngẩn .
Lúc , Trần Dung lạnh giọng : “Phụ nhân như gương ở thành Nam Dương, áo trắng nhiễm m.á.u tươi, chư quân cũng nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sự phong lưu của ?”
Nàng tiến lên một bước, thản nhiên mà , thường phục lam nhạt phất phơ, dung tư lãnh diễm: “Ta cùng với Thất lang, cưới gả, ngay cả phong lưu cũng là việc riêng của chúng , chư quân thể là nơi thế ngoại, cũng tục như thế?”
Lời thốt , khỏi thoáng qua , đồng thời trầm mặc.
Nhìn thấy bọn họ lời nào, Trần Dung phất ống tay áo một cái, lạnh giọng : “Chư quân khinh thường , cũng màng tới chư quân!” Sau khi bỏ một câu cứng rắn như sắt đá, Trần Dung thả nhảy xuống một chiếc thuyền con.
Đạp chân lên thuyền, Trần Dung chuyển mắt, về phía Tôn Diễn, mặt , thi lễ với , Trần Dung thản nhiên : “Trăng sáng nhô cao, thanh phong như nước, đêm thế , nếu thể xuất môn, thưởng ngoạn trăng , ngắm giang sơn như vẽ, chẳng là điều tuyệt vời ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-481-nguoi-von-phong-luu.html.]
Nàng nghiêng về phía , tươi như hoa: “Tiểu lang nghĩ như thế nào?”
Lúc , ánh trăng sáng tỏ, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, nàng nghiêng , khẽ mỉm , chỉ thong dong mà còn thanh xuân xinh nên lời.
Tôn Diễn cùng nàng tâm ý tương thông, lập tức hiểu , vui, cất cao giọng : “Sao dám theo.” Dứt lời, khẽ nhảy lên thuyền, cầm lấy sào trúc, đẩy thuyền rời bến, hướng giữa sông.
Mê Truyện Dịch
Con thuyền rời bến, phóng nhanh, Trần Dung là phương bắc nên cũng khá sợ sông nước. nàng trải qua nhiều chuyện như , tâm tính trở nên trầm , hơn nữa cũng chuẩn . Vì thế, tùy ý để thuyền bè va chạm, Trần Dung vững vàng, dáng yểu điệu ở trong gió đêm lay động, cảm giác lướt gió như bay. Mọi trơ mắt đôi Kim Đồng Ngọc Nữ lớn rời , một hồi lâu, một nam tử : “Cũng giống với thường, chẳng lạ gì Vương Thất như thế.”
Một thiếu niên khác bóng dáng Trần Dung xa, với giọng cảm khái: “Nhậm nó giang sơn lệ như họa, khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân. Gặp một mỹ nhân như thế, ngẫu nhiên hoang đường một chút, cũng nên thôi.” Hắn đầu về phía , giơ lên chén rượu lanh lảnh : “Nghĩ tới Vương Hoằng , coi hư danh như cặn bã, phong lưu thì cứ thế mà phong lưu, cũng là một tuyệt diệu. Các vị, chúng say sưa thôi.”