Người Vốn Phong Lưu - Chương 482: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:14:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một ngày , thanh danh Vương Hoằng hoang đường truyền khắp Kiến Khang, trong danh sĩ, cũng lên án, nhưng lúc , khi bọn họ gặp mặt đạo cô khiến Vương Hoằng gánh thanh danh hoang đường lưng , phát hiện đạo cô phong tư siêu dật, xem sự hoang đường của thể thông cảm.

Trần Dung hề tiếng nghị luận phía .

Nàng từ từ thuyền, khi mở rộng hai tay, mới cảm giác lắc lư nhiều nữa.

Ngồi thuyền, nàng bóng dáng thanh mảnh cao to của Tôn Diễn ánh trăng, đột nhiên : “May mắn .” Cười đến đây, nàng thở dài một tiếng: “Tuy rằng thanh danh đối với vô dụng, nhưng thể những vài phần kính trọng, vẫn thật sự đáng để vui mừng.”

Đang chèo thuyền, Tôn Diễn cũng đầu : “Thanh danh vốn tác dụng.” Giọng của trong trẻo mà hữu lực: “Nếu danh sĩ ở thành Kiến Khang đều khẳng định , chỉ cần đàm luận lung tung về thời cuộc, sẽ ai dám động đến nữa.”

Cậu nặng nề tiếp lời: “Quý tộc vốn hoang đường, nhưng thế gian , vẫn là đám danh sĩ sức ảnh hưởng lớn.” Cậu đầu Trần Dung, ánh trăng, hai mắt sâu thẳm như sói, lộ sự sắc bén, cũng lộ một sự âm ngoan.

Thiếu niên thật sự là bất kể trả giá thế nào cũng giúp sống .

Trần Dung hiểu , nàng Tôn Diễn, khẽ cong khóe miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-482-nguoi-von-phong-luu.html.]

Cảm giác trong mắt chút ướt át, Trần Dung nghiêng đầu .

Hiện tại nơi thuyền con lướt qua, nếu như là suối, bằng là sông nhỏ. Chỉ rộng chừng mười bước chân, nước sông chảy dài.

Giờ phút , nàng thuyền, ánh trăng bàng bạc chiếu lên mặt sông tỏa hào quang. Trần Dung chạm tay đó, trong nháy mắt, một đàn cá nhỏ khẽ lướt qua năm ngón tay nàng như đùa nghịch.

Lúc , bọt nước b.ắ.n theo khe hở của thuyền khiến xiêm y của Trần Dung ẩm ướt. Gió đêm thổi tới cảm thấy se lạnh.

Trần Dung thấy lạnh.

Nàng si ngốc bóng trăng trong nước khi thì loang lổ, khi thì tròn đầy, thì thào : “Cảm giác , thật sự là thoải mái.”

Nàng thấy Tôn Diễn trả lời.

Chuyển mắt , phát hiện thiếu niên buông sào trúc, khoanh chân ở đầu thuyền, ánh trăng, kéo đèn lồng tới gần hơn một chút, thuyền dính chút nước, lẩm bẩm: “Thạch Hổ mắc bệnh, ở Thạch thị đủ khiến cho chúng sợ hãi.” Dừng một chút, nắm thành quyền, trầm giọng : “Nếu thể g.i.ế.c Mộ Dung Khác, Tiên Ti cũng gì đáng sợ.”

Mê Truyện Dịch

Loading...