Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời thốt , lực chú ý của đều chuyển về bên , vài cá nhân đồng thời kêu lên: “Hoang đường, thật hoang đường!”
Đến lúc , Trần Dung thể rời nổi.
Nàng cũng chạy , tình cảnh , nàng sớm hiểu rõ trong lòng.
Bàn tay trắng nõn hướng tới rèm xe, kéo một cái, khuôn mặt Trần Dung xuất hiện ở mắt .
Mê Truyện Dịch
Vừa thấy khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của nàng, tiếng nghị luận tạm thời dừng .
Trần Dung chậm rãi xuống xe ngựa.
Sau đó, nàng hướng tới xung quanh vái chào cao giọng : “Gặp qua chư vị.” Nàng xưng bản là Trần thị A Dung, cũng xưng là Hoằng Vận Tử, càng gọi là đồng liêu. Chỉ tự nhiên hào phóng, lạnh lùng vái chào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-487-nguoi-von-phong-luu.html.]
Lúc , còn đang đánh giá nàng. Thừ tam quốc tới nay, danh sĩ trí giả luôn thông qua ngũ quan diện mạo, khí chất ánh mắt, cử chỉ ngôn ngữ của một để xem tướng. Ngay cả khi triều đình tuyển lựa tài tử, việc xem tướng cũng quan trọng. Giờ phút , Trần Dung xuống xe, đám trong lòng thành kiến với nàng đều ngẩn : Đây là một đạo cô phong lưu dụ dỗ khác chứ?
Trần Dung vái chào thật sâu, mặt chút đổi lanh lảnh : “Ngày xưa, Hồ vây công Nam Dương, gương, roi ngựa trong tay đánh c.h.ế.t vô Hồ nô…… Nếu thể là phụ nhân, cũng thể chức Quang Lộc đại phu .”
Mấy chữ ‘Nếu thể là phụ nhân’ thốt , một loạt tiếng tiếc hận truyền đến từ bốn phía. Đám quyền quý hai mắt tỏa sáng, đối với nàng yêu thích dời, nhất thời giống như uống một chén nước lạnh mùa đông, hai chữ tiếc hận thật sự đủ để hình dung mất mát của bọn họ.
Trần Dung để ý đến âm thanh , nàng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời đảo qua , nhẹ, khi khiến tiếng tiếc hận vang lên bốn phía, nàng cất giọng : “Có điều sĩ tử thể chịu c.h.ế.t chứ thể chịu nhục, chư quân thể quở trách, nhưng xin chớ nhục nhã.”
Nói tới đây, nàng vung ống tay áo, nhanh bước xe ngựa, quát: “Đi thôi.”
Xa phu nghiêm nghị đáp ứng, điều khiển xe bên trong.
Xe ngựa của nàng rời , vội vàng đuổi theo. Dù là ở trong xe ngựa, Trần Dũng cũng thấy ở phía cảm khái liên tục: “Người như thế, là một phụ nhân chứ?” Hắn đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, thậm chí phát tiếng vang: “Có thể nào là một phụ nhân chứ? Điều khiến mà chịu nổi?”