Người Vốn Phong Lưu - Chương 502: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:16:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AiF7oI7MZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng mím môi, chậm rãi mở mắt .

Nhìn Trần Dung với vẻ mặt lo âu, khóe miệng khẽ nhếch, chầm chập : “A Dung tất nhiên là , Thất lang nhà nàng kiêu ngạo thế nào, thể tùy ý để đám tiểu nhân vui vẻ chứ? Vừa phát hiện thấy khỏe, liền đến chỗ của nàng. Không bệnh thương hàn thật thì , nếu như bệnh , thể ở cùng với A Dung, chẳng là một việc ?”

Bệnh thương hàn từ thời Hán tới nay vẫn là bệnh nan y, khi đó chiến loạn liên miên, dịch bệnh hoành hành, trong đó đa phần là c.h.ế.t vì thương hàn. Trước tình cảnh đó, y thánh Trương Trọng Cảnh với trí tuệ vô thượng của biên soạn một tác phẩm “Thương hàn tạp bệnh luận”, tác phẩm đó đầu tiên coi là chí bảo mà cẩn mật cất giữ. Sau đó rơi thời loạn thế, Hồ nô tràn qua, tung tích nữa.

Không còn bộ kỳ thư , thế nhân tới bệnh thương hàn trong lòng liền run sợ, đối với loại bệnh nan y tính truyền nhiễm cao , thế nhân rơi đường cùng, một khi phát hiện liền buông tay. Trưởng tử như Vương Hoằng, cho dù buông tay, nhưng việc bí mật che giấu, phòng ngừa cuốn hút sự chú ý của khác, đó là điều nên .

Trần Dung mấy máy đôi môi đào, nàng thấp giọng : “Có lẽ căn bản căn bệnh .”

Vương Hoằng thấp giọng đáp một tiếng, thì thào : “Có lẽ …… Cơ thể thuở nhỏ yếu nhược, mười tuổi đe dọa tính mạng hai .” Lông mi thật dài của trong lúc chuyện rủ xuống tạo nên một bóng mờ hình cung, đôi với khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, đẽ vẻ suy yếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-502-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung tự giác ôm sát hơn.

Vương Hoằng thấy thế, nhẹ nhàng , chuyện dường như khiến chút mỏi mệt, nhắm mắt, mãi một lát mới tiếp: “Khi còn bé, từng cao nhân tướng mệnh đoản phúc bạc, lời nhiều thấy. Hiện nay, đắc tội với một , nếu nhỡ bệnh tật, chỉ sợ cho dù mắc bệnh thương hàn, cũng sẽ c.h.ế.t tay kẻ tiểu nhân.”

Trần Dung hiểu .

Nàng khẽ lên tiếng, đem mặt dán mặt , nhẹ nhàng hỏi: “Ta thể ?”

Vương Hoằng : “Ta nóng quá, đặt khăn lạnh trán hẳn sẽ đỡ hơn.”

Trần Dung lên tiếng, vội vàng cầm lấy xiêm y màu trắng phòng khi cần đổi xếp tháp. Vải khá thô, nàng dùng răng cắn, hai tay lôi kéo dùng sức xé rách, đến khi gân xanh trán lộ , vải dệt vẫn chút sứt mẻ.

Mê Truyện Dịch

Loading...