Người Vốn Phong Lưu - Chương 503: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:16:55
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AiF7oI7MZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Dung cúi đầu, hàm răng cắn chặt, dùng sức, khi tiếng vải xé rách vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng lộ một tươi rạng rỡ thỏa mãn.

Sau khi nàng xé thành mấy miếng, xoay chạy tới bên hồ, chú ý tới, Vương Hoằng vẫn nghiêng đầu, luôn luôn lẳng lặng nàng.

Đặt khăn lạnh lên trán xong, Trần Dung ngẫm nghĩ, bao tay trong một miếng khăn lạnh khác.

Làm xong việc, nàng vã mồ hôi đầm đìa. Ngẩng đầu Vương Hoằng, thấy đang mê man , nàng rạng rỡ, khoái hoạt : “Đừng sợ, nhất định sẽ khỏe .”

Nụ của nàng quá mức tươi tắn: Trên đời , chỉ nàng mới , nam nhân mắt thật sự bạc mệnh đoản thọ, kiếp c.h.ế.t ở thành Mạc Dương. Hiện tại sinh mạng của cũng giống như nàng, đều đang giữ mạng mà ông trời một ngày nào đó nhớ sẽ thu về.

Vương Hoằng lẳng lặng nàng, chớp mắt, gọi với giọng khàn khàn, chút suy yếu: “A Dung.”

Trần Dung , ôn nhu đáp: “Vâng.”

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-503-nguoi-von-phong-luu.html.]

Chàng nàng, mắt cụp xuống tùy ý để lông mi buông rủ, ngăn trở ánh mắt phức tạp của : “Không nàng hận ? Hiện tại, vì nàng sợ hãi như thế?”

Trần Dung ngẩn ngơ. Nàng , chậm rãi lắc đầu: “Ta hận , nhưng sinh bệnh, chịu thống khổ, cũng chết.”

Nàng cúi đầu, đem mặt dán lên mặt , thuận tiện in lên môi một nụ hôn, ôn nhu : “Ta chỉ mong sống thật .”

Vương Hoằng .

Chàng chuyển mắt lên bầu trời, con ngươi mờ mịt lộ vài phần mị ý càng khiến gương mặt tuấn mỹ như ngọc trở nên nổi bật, cực kỳ mê .

Chàng thấp giọng : “Hóa là như . A Dung thật sự thiện lương hơn .” Chàng cong khóe miệng, : “Hai canh giờ , khi phát hiện khỏe, càng quan sát càng thấy giống như căn bệnh thương hàn đáng sợ . A Dung nghĩ thế nào ?”

Chàng chuyển mắt về phía nàng, trong ánh mắt mang theo ý , mang theo ôn nhu, cũng mang theo suy yếu cùng vô tình: “Ý niệm thứ nhất trong đầu của là, mặc kệ bệnh thương hàn , cũng thể để bất luận kẻ nào . Sau đó, liền nghĩ tới nàng. A Dung xem, rõ ràng là đáng sợ, nhỡ bệnh nan y nhớ tới nàng đầu tiên, kéo nàng cùng xuống hoàng tuyền.”

Loading...