Người Vốn Phong Lưu - Chương 509: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:17:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng cho nàng cảm giác để ý. Đối với nàng mà , điều là đủ , đủ .

Hai gắn bó dựa , Trần Dung sờ trán .

Vừa sờ, nàng vui sướng kêu lên: “Thất lang, trán của hết nóng thật .” Nàng mở to hai mắt, vui sướng, sợ tin với vẻ cường điệu: “Là thật mà, sờ xem .”

Vương Hoằng , ôm thắt lưng nàng, : “Nghe bệnh thương hàn, nếu nóng nữa thì còn gì trở ngại.”

Trần Dung liên tục gật đầu, vui sướng : “ đúng , cũng qua, chỉ cần đêm nay cơ thể nóng lạnh, căn bệnh sẽ còn đáng sợ nữa. Nếu ba ngày cũng lạnh nóng, thì sẽ còn lo lắng.”

Dừng một chút, Trần Dung hỏi: “Thất lang, thái dương sắp xuống núi , nơi đêm sẽ rét lạnh, chúng trở về ?”

Vương Hoằng nhắm hai mắt, khẽ đáp.

Trần Dung nhận câu trả lời của , xuống bên cạnh , nàng vươn tay ôm .

Nhiệt độ cơ thể giống , hô hấp bình , loại cảm giác thật sự . Trần Dung nhịn khanh khách : “Cũng giống đêm đó ở trong khe núi ngoài thành Nam Dương.”

Nàng nghiêng , thoải mái: “Thất lang, từng nghĩ rằng vĩnh viễn sẽ một ngày nào như thế nữa.”

Vương Hoằng mở mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-509-nguoi-von-phong-luu.html.]

Chàng lẳng lặng nàng, một lúc, nhắm hai mắt, khàn khàn, mệt mỏi : “A Dung cần gì như ? Chúng rõ ràng thể nắm tay, nàng cũng nguyện ý, cần gì thế ?”

Nói tới đây, chu miệng lên, xoay để ý tới Trần Dung.

Trần Dung vươn tay ôm thắt lưng .

Chàng cầm lấy cánh tay nàng đang khoát lưng quăng sang một bên.

Vừa mới né tránh, Trần Dung khoác qua.

Vương Hoằng đẩy tay nàng .

Trần Dung khanh khách, đặt cánh tay về chỗ cũ, cất giọng than thở: “Sau khi Thất lang bệnh giống như hài đồng .”

Vương Hoằng từ trong mũi phát một tiếng hừ bất mãn, cuối cùng bỏ tay nàng nữa.

Mê Truyện Dịch

Trần Dung ôm thắt lưng , đem mặt dán lên lưng , ngửi hương thơm chỉ thuộc về , khẽ : “Thất lang , đối với A Dung mà , thể một khắc thế đủ .”

Nói là thấy đủ, nhưng câu cuối cùng giọng càng ngày càng thấp.

Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, Vương Hoằng xoay , ôm nàng trong ngực. v**t v* mái tóc của nàng, khẽ : “A Dung, nhân sinh ngắn ngủi, cần gì như thế? Cần gì đến nông nỗi ?”

Loading...