Trần Dung dựa trong lòng , chỉ lắc đầu, lắc đầu nàng còn khanh khách : “Buông lỏng một chút, nhột quá.”
Hôm nay, tiếng của nàng luôn rộng rãi thoáng đãng, giống như nàng ở giờ phút thật sự vui vẻ phát từ nội tâm. Rõ ràng trôi qua một khắc thì thiếu một khắc, nàng vẫn thoải mái như thế.
Vương Hoằng nàng chăm chú thật lâu, nhắm hai mắt.
Hai cứ thế ôm , câu nào, đảo mắt trời đêm.
Sau một canh giờ, Vương Hoằng nóng, cũng sợ lạnh nữa, Trần Dung cũng cảm thấy bình tĩnh.
Vừa đêm, Trần Dung liền đỡ Vương Hoằng hướng tới đạo quan.
Vừa mới đến gần, Bình ẩu và Ứng Cô cũng chạy đây. Khi các nàng thấy Vương Hoằng từng bước một tới vững vàng, vẫn ung dung giống như bình thường thì đồng thời dừng chân.
Bình ẩu mở miệng, Ứng Cô kéo bà lui phía .
Hai về tới tẩm phòng Trần Dung.
***
Đêm khuya, bình phong, đèn lồng đỏ nước bốc lên khiến cho mờ mịt, Trần Dung đưa lưng , gương mặt nàng thoáng ửng hồng.
Trong tiếng bọt nước, giọng khàn khàn của Vương Hoằng truyền đến: “Khanh khanh.”
“Sao ?”
“Ta với đến lưng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-510-nguoi-von-phong-luu.html.]
Gương mặt Trần Dung trở nên đỏ ửng, nàng cắn môi : “Một ngày chà lưng thì cũng .”
Giọng lười biếng của Vương Hoằng truyền đến: “Ngày xưa khi khanh khanh cùng triền miên……” Chàng mới đến đây, Trần Dung khẽ quát: “Ngừng, ngừng .”
Nàng với vẻ oán hận: “Tổng cộng mới chỉ một , ngày xưa.”
Giọng ủy khuất của Vương Hoằng vang lên: “Ngày từ phủ Kiến Khang vương , dọc theo đường , thực sự vất vả…… Khanh khanh, là thật sự vất vả.”
Trần Dung đỏ mặt hừ một tiếng, cất giọng nhắc nhở: “Chàng còn mau lên, nước nguội bây giờ.”
Vương Hoằng lầm bầm: “Ngực ngứa quá.”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung mím môi : “Ta gọi Ứng Cô?”
“Không cần” Vương Hoằng than thở : “Ta chỉ khanh khanh của .”
Trần Dung xí một tiếng.
Nghe thấy giọng của nàng, Vương Hoằng bình phong bắt đầu lầm bầm.
Trần Dung đỏ mặt, cắn môi : “Chàng, bệnh, thể loại sự tình .”
Vương Hoằng dường như cả kinh, ủy khuất lên án: “Khanh khanh, nàng hiểu lầm , lang quân của nàng ngứa cũng ý gì mà.”
Nói tới đây, cuống quít che miệng, khẽ hỏi với giọng vui sướng: “Chẳng lẽ, là khanh khanh ?”
Trần Dung nóng vội đáp lời: “Chớ hồ ngôn loạn ngữ.”