Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng tới cửa hông sườn núi bên trái, tựa thành cửa, thành Kiến Khang lúc vắng , hiển nhiên mấy ai đức hạnh…… Ngắm , cuối cùng vẫn thấy bóng dáng quen thuộc .
Trần Dung xoay , nàng mím môi, thật lâu vẫn nhúc nhích.
Một chiếc xe ngựa màu đen vững vàng chạy về thành Kiến Khang trong nắng sớm. Bánh xe lăn đường đá, phát tiếng vang nặng nề.
Xa phu là hán tử tầm 30 tuổi, giục ngựa theo hai bên cạnh cũng đều là tráng sĩ với hình dũng mãnh.
Trong những , văn sĩ gầy yếu tái nhợt 40 tuổi vẻ trở nên nổi bật.
Hắn dựa sát xe ngựa, thấp giọng : “Vẫn là lang quân cao minh, ngày hôm qua quả nhiên năm nhảy .”
Trong xe ngựa truyền đến giọng thanh nhuận ôn nhu của Vương Hoằng: “Không chỉ là bọn , nơi khác động tĩnh khác thường, cũng nhớ kỹ.”
“Đã nhớ kỹ.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-515-nguoi-von-phong-luu.html.]
Văn sĩ lên tiếng, vuốt râu dài : “Lúc , thái tử cùng Lang Gia Vương Thất đồng thời nhiễm bệnh, khiến cho bao nhiêu vui mừng. Ha ha.” Hắn tủm tỉm về phía Vương Hoằng : “Sao lang quân bệnh thêm mấy ngày? Nghĩ đến thể dẫn dụ càng nhiều lộ diện hơn.”
Trong xe ngựa, giọng của Vương Hoằng mang theo lạnh lẽo: “Không cần. Nếu tiếp tục bệnh, chỉ sợ cận cũng sinh hiềm khích.”
Lời thốt , văn sĩ ngẩn , đảo mắt dùng sức gật đầu, đúng , đời con vốn hướng về lợi ích. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ vốn thuộc về lang quân, tâm tư cũng sẽ đổi.
Văn sĩ còn vài câu, chằm chằm lang quân trong xe ngựa, đột nhiên nở nụ : “Lang quân như ý nguyện ?” Hắn mở to mắt , ngữ khí vô cùng chân thành mang theo ý buồn cất giọng hỏi: “Nhớ rõ hôm qua khi lang quân đến xem qua, lúc dùng phong hàn giả mạo thành bệnh thương hàn, thật sự là một mũi tên b.ắ.n trúng nhiều đích…… Ít nhất phụ nhân trở nên mềm mại hơn chăng?! Không phụ nhân đó cảm thấy sinh tử vô thường (sinh tử khó dự đoán), hề cố chấp nữa, đáp ứng phủ của ?”
Tươi của thật sự đáng giận.
Chúng hộ vệ thấy thế, một đám mím môi trộm, nhưng bọn họ vẫn nghiêm túc chằm chằm phía , chỉ sợ nhà lang quân tức giận.
Nào , khi im lặng một lúc, lang quân trong xe ngựa trả lời, khẽ khổ: “Cảm thấy sinh tử vô thường, hề cố chấp nữa ư? Nàng lẽ sẽ bệnh thương hàn, cực kỳ vui mừng.”