Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AiF7oI7MZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới ánh đèn đuốc vô , là quần áo hoa lệ thơm hương, ngựa xe như nước.
Xe ngựa của Trần Dung chậm rãi chạy đường, lắng tiếng bốn phía, thường thường đón nhận một hai ánh mắt, nàng đột nhiên phát hiện bản quá lâu trải qua sự yên tĩnh .
Mê Truyện Dịch
Xe ngựa chạy khỏi ngõ nhỏ của Thanh Vân trang, bắt đầu tiến một con phố lớn.
Phố chính phồn hoa hơn xa những con đường bình thường. Xa xa , đèn đuốc màu đỏ cùng mỹ nhân tiên diễm hợp thành tạo nên khung cảnh sáng bừng.
Trần Dung ngẩng đầu, đang mải mê ngắm , đột nhiên, hai bóng đen bỗng xông , chắn xe ngựa của nàng.
Hai lao đến thì trường kích cản , chính là hai tinh vệ giục ngựa ở phía đồng thời tay.
Hàn quang dày đặc, một giọng quen thuộc, mang ý nịnh nọt vang lên: “Đừng, đừng, là tộc bá của A Dung.” Bóng đen đến đây liền cất cao giọng, hướng tới Trần Dung trong xe ngựa kêu gọi: “A Dung, là đây. Ha ha, thời gian gặp con thật là khó mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-536-nguoi-von-phong-luu.html.]
là giọng của Trần Nguyên.
Trần Dung ngẩn , chăm chú . Dưới ánh mắt của nàng, Trần Nguyên lui về phía , giấy tay áo chắp đầy mụn vá.
Trần Dung khẽ gật đầu với hai tinh vệ, khi bảo bọn họ hạ trường kích xuống, nàng nhíu đôi mày thanh tú, thản nhiên, lạnh lùng chằm chằm Trần Nguyên và Trần Tam lang, hỏi: “Không Trần công tiến đến gì chỉ bảo?”
Nàng gọi Trần Nguyên là bá phụ.
Trần Nguyên , cơ bắp mặt giật giật, cũng tốn thừa lời, tươi càng thêm nịnh nọt. Trên thực tế, Trần Dung bây giờ còn là xuất gia, là xuất gia thì hề liên quan tới tục sự nơi hồng trần, cũng mang họ Trần nữa. Nàng gọi là tộc bá, thể chỉ trích nàng dù chỉ một câu.
Trần Nguyên tươi , bước đến xe ngựa của Trần Dung. Mắt thấy sắp dựa gần Trần Dung, Trần Dung liếc mắt một cái, hai mũi kích lạnh lẽo chắn , hai tinh vệ đồng thời quát: “Đứng .”
Hai tinh vệ là của hoàng gia. Tuy rằng sức chiến đấu còn thế nào nhưng bản sự bộc lộ uy phong vô cùng nhuần nhuyễn, bọn họ quát, rõ ràng vang lắm nhưng lạnh lùng uy nghiêm, khiến Trần Nguyên ít khi gặp tình huống mà hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Về phần Trần Tam lang phía Trần Nguyên, thấy đội ngũ chỉ ở dám tiến lên.