Trần Dung hai tay ôm gối, ở bên cạnh Vương Hoằng, học theo ngắm bầu trời.
Lúc , một cánh tay ấm áp ôm eo nhỏ của nàng.
Trần Dung đẩy , chẳng những đẩt, nàng còn dựa hẳn trong lòng , cọ cọ vài cái.
Trên đỉnh đầu, một giong ôn nhu, trêu tức truyền đến: “Vì khanh khanh dựa gần ?”
Trần Dung ngắm bầu trời, chút để ý trả lời: “Muốn gần thì gần thôi.”
Lời thốt , tiếng khẽ vang lên.
Trần Dung liếc mắt một cái, trong con ngươi hắc bạch phân minh mang theo vẻ tiếu lí tàng đao: “Thất lang quên ư, A Dung phụng chỉ phép nuôi dưỡng mĩ thiếu niên mà.”
Giọng hòa hoãn như gió, lơ đãng truyền xa.
đồng thời, tươi khuôn mặt tuấn tú của Vương Hoằng trở nên cứng đờ, mà bốn phía vang lên tiếng ho khan liên tiếp. Tráng hán phát tiếng ho khan , khi Vương Hoằng và Trần Dung , hẹn mà cùng cúi đầu tránh , điều tiếng ho càng thêm vang dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-550-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung cong mắt, thưởng thức tươi cứng ngắc của Vương Hoằng: “Thất lang đừng buồn bực, trong Kiến Khang, chỉ sợ ít cũng nghĩ như thế.” Nàng tủm tỉm : “Chàng buồn bực cũng vô dụng.”
Bệ hạ hứa để nàng nuôi dưỡng mĩ thiếu niên, mà nàng cũng chỉ quan hệ mờ ám với mĩ thiếu niên mắt , hơn nữa, đêm khuya còn gắn bó dựa …… cũng hợp với ý chỉ của bệ hạ ?
Vương Hoằng liếc mắt Trần Dung với ý trong suốt, hai mắt đặc biệt sáng ngời, hừ một tiếng, quyết định để ý tới bộ dạng tiểu nhân đắc chí của nàng, nghiêng đầu chuyên chú về phía chân trời.
Trần Dung thấy chiến mà lui, vô cùng đắc ý, cong môi khanh khách, càng dựa . Nàng ôm cánh tay , lẩm bẩm: “Ta là ngoại thất của , là tình nhân của , Thất lang, và như thế, ở trong mắt khác tính là gian phu dâm phụ ?”
Nàng nhẹ, ngữ khí cũng thực ôn nhu, bởi , bốn chữ ‘Gian phu dâm phụ’ th* t*c bớt vài phần lỗ mãng, thêm vài phần liếc mắt đưa tình.
Vương Hoằng mím môi, hừ nhẹ một tiếng, nghiêng , thèm quan tâm đến Trần Dung.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung thấy thế, càng vui vẻ.
Đây là đầu tiên nàng khiến á khẩu trả lời .
Trong tiếng vui khanh khách của Trần Dung, đột nhiên, Vương Hoằng đưa lưng về phía nàng lạnh lùng : “Khanh khanh chớ để vui quá hóa buồn.”