Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một gia phó trong Vương phủ chậm phía , chờ khi Vương Hoằng xa, tới mặt văn sĩ , hạ giọng một cách thương hại: “Dương Tử Hưu, giúp .”
Dương Tử Hưu kinh hãi, trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run giọng hỏi: “Ngay cả cao quý như công chúa cũng sẽ tuyệt đường lui của khác ngay trong một câu như thế chứ?”
Gia phó của Vương phủ lắc đầu, khẽ : “Rồng vảy ngược.” Thốt bốn chữ , thở dài một với Dương Tử Hưu đang sợ hãi: “Trở về , về , đừng xuất hiện ở Kiến Khang nữa.”
Dứt lời, vung ống tay áo, vội vàng đuổi theo đám Vương Hoằng.
Dương Tử Hưu ngã xuống đất, lúc sắc mặt của xanh mét, mồ hôi lạnh túa như mưa, trừng mắt bóng hình yểu điệu của Trần Dung ở phía xa, khẽ tê tái, lẩm bẩm: “ là vảy ngược của ? Đã quý trọng đó như thế, vì giấu ở trong nội thất? , hành động của là đang g.i.ế.c gà dọa khỉ, cảnh cáo trong thiên hạ. Có điều gặp may mà thôi.”
Mấy chục năm , một vị trưởng tử của Lang Gia Vương thị khi uống say cởi sạch quần áo bắt nạt thê tử của bằng hữu ở mặt …… Chuyện như , cũng chỉ ngăn , coi là trò trong bữa tiệc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-552-nguoi-von-phong-luu.html.]
Mấy trăm năm nay, quý tộc cũng thế, danh sĩ cũng thế, đến khách ở nhà khác, trúng một nữ nhân xinh thì sẽ trực tiếp kéo đến một chỗ yên tĩnh vắng chuyện yêu đương, đây vốn là việc bình thường thể bình thường hơn.
Mà mới chỉ một câu Vương gia Thất lang truất lạc, liên luỵ tới gia tộc, chỉ thể là vận khí , đúng lúc gặp phụ nhân mà Vương Hoằng bảo vệ triệt để, dù là về thể về tôn nghiêm của nàng.
Chàng như thế để g.i.ế.c gà dọa khỉ, cảnh cáo , nhắc nhở chúng quý tộc, nàng là vảy ngược của , còn bản thì tự rơi hố sâu…… chỉ với một câu như thế.
Trần Dung chuyện xảy lúc . Nàng bước lên xe ngựa của Vương Hoằng, thành thật bên cạnh , ló đầu ngắm xung quanh.
Lúc , lưng truyền đến giọng ôn nhu thanh nhuận của Vương Hoằng: “ , A Dung việc kinh thương mà. Ngày xưa khi ở Bình thành, rõ ràng nàng chia bớt gia tài, đến Nam Dương vẫn thiết lập gia nghiệp điền sản, tới Kiến Khang cũng cách chi tiêu.”
Mê Truyện Dịch