Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một Hồ dựa sát hỏi: “Vương, chúng lui ?”
Hắn cắn răng một cái, : “Chỉ là một phụ nhân, chúng g**t ch*t nàng cũng lợi gì. Vương, hiện tại chúng lui về vẫn còn kịp.”
Hắn cát bụi cuồn cuộn bốc cao dường như do thiên quân vạn mã ở phía tạo nên, trong mắt lộ sự sầu lo bất an.
Không chỉ là , các tướng lĩnh cũng vẻ do dự bất an.
Mộ Dung Khác vẫn chằm chằm về phía .
Một hồi lâu, gã lạnh lùng : “Phía là của Thạch Tuyên, mà là của Vương Hoằng.”
Trong lúc chúng tướng cảm thấy khó hiểu, Mộ Dung Khác chậm rãi : “Người của Vương Hoằng, sẽ vượt quá hai ngàn .”
“ mà, đám cát bụi , chắc chắn Tấn lên tầm vạn.”
“Cho nên, tìm hiểu cho rõ.” Mộ Dung Khác chằm chằm cát bụi , nặng nề : “Ngay cả mặt của Vương Hoằng cũng thấy mà lui quân như . Mộ Dung Khác cam lòng.”
Mê Truyện Dịch
Gã như thế, chúng tướng hai mặt , gì thêm nữa.
Trần Dung vẫn đang chạy như điên về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-598-nguoi-von-phong-luu.html.]
Chân của nàng như nhũn , một khắc , thể trở nên vô cùng nặng nề.
Nàng chỉ cắn răng, thầm nghĩ: Không xa, còn xa nữa.
Nàng , cố gắng chạy tới đó, nhất định chạy tới đó. Bằng , chẳng là mặc áo đen nhận lấy mũi tên mà c.h.ế.t một cách vô ích ? Bằng , chẳng Vương Hoằng sẽ lãng phí nhiều nhiều tài lực như ?
May mắn đây là đất bằng, cho dù mặc váy dài bất lợi cho việc chạy trốn, nhưng Hồ phía nàng cũng đều chỉ cưỡi ngựa chứ chạy bộ. Trong lúc Trần Dung dùng hết sức lực, cách giữa nàng và bọn họ cũng kéo gần , vẫn là 80 bước.
Khoảng cách , nếu như gặp một b.ắ.n cung tài giỏi, thể b.ắ.n c.h.ế.t nàng. May mắn là, trong đám Hồ chạy xuống truy đuổi, ai như .
Ánh mặt trời sáng ngời.
Trong đám cát bụi cuồn cuộn phía , dần dần phân một đội kỵ sĩ. Đội kỵ sĩ tách đội ngũ, lao thẳng về phía Trần Dung.
Mà đầu nhóm kỵ sĩ, vẫn mặc quần áo màu trắng.
Trời đất ánh mặt trời chiếu sáng, Trần Dung chạy ngẩng đầu lên bình tĩnh . Nhìn ngắm, nàng thấp giọng : “Bẩn quá .”
Giọng nỉ non, tràn đầy vui mừng, cảm động, còn thầm oán cùng nước mắt.
Đột nhiên, cả nàng tràn đầy sức lực.