Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một lời thốt , Trần Dung òa .
Nàng vô cùng thương tâm, trong thời gian ngắn, ủy khuất, hoảng sợ vì rơi tay Hồ, còn bất an vì sợ sẽ phiền hà đến , còn sợ hãi đối với tương lai đều hóa thành nước mắt.
Vương Hoằng ôm nàng lóc ngừng, kéo áo bào trắng ở một bên phủ lên nàng.
Vừa mới phủ thêm, Trần Dung đưa tay kéo áo khép .
Nàng gục đầu xuống, một bên nức nở, một bên xoay sang chỗ khác. Sau khi mặc áo bào , giọng nghẹn ngào thổn thức của Trần Dung vang lên: “Ta cần nhận hài tử.”
Dừng một chút, nàng với vẻ cố giữ vững bình tĩnh: “Nếu hài tử, nó sẽ theo .”
Phía tiếng chuyện.
Trần Dung lau nước mắt, đầu .
Nàng thấy ngửa tháp, khuôn mặt tuấn tú đẫm mồ hôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cô tịch.
Nhìn như thế, sự áy náy khó thể miêu tả thành lời trào dâng trong lòng Trần Dung: Chàng vì cứu mà chịu dày vò bao lâu, hao hết bao nhiêu tâm trí, quan trọng nhất là, trong cả quá trình, quá nhiều chuyện khiến cho các quý tộc thành Kiến Khang thể dễ dàng tha thứ.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-610-nguoi-von-phong-luu.html.]
Chàng vì , mà thể sẽ bại danh liệt.
Nghĩ đến đây, lòng Trần Dung mềm nhũn. Nàng dựa bên cạnh , từ từ đem mặt dán n.g.ự.c .
Tay đặt lồng n.g.ự.c cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ, Trần Dung thì thào : “Đừng chán ghét …… Thất lang, cả đời cả kiếp là của . Về hài tử, nếu nhất định nó nhận họ , thì thể. Chàng thể với thương lượng với thê gia , sinh hài tử chỉ chiếm họ cho nó mà thôi, sẽ gây bất lợi gì với trưởng tử của .”
Nàng tới đây, đột nhiên cảm thấy chút vô lực, liền ngậm miệng .
Nàng lời nào, Vương Hoằng cũng chuyện. Chỉ tiếng hít thở của hai xen lẫn trong khí vẫn đọng hương vị t*nh d*c trong toa xe.
Trong sự im lặng, Trần Dung dựa sát Vương Hoằng. Nàng bằng giọng ôn nhu: “Thất lang, , vì đến cứu ?”
Nàng buông rủ hai mắt, với giọng vui sướng, cũng sự áy náy: “Ta nghĩ rằng sẽ đến.”
Đây là vấn đề nàng sớm hỏi, nhưng đến tận lúc mới dám thốt miệng.
Qua một hồi lâu, giọng của Vương Hoằng vẫn khàn khàn vang lên: “Vì nàng cho rằng sẽ đến?”