Trần Dung ngẩn , đó, nàng thấp giọng : “Cứu sẽ gây bất lợi cho .” Nói câu , nàng ngẩng đầu lên si ngốc , thấy nhắm hai mắt, sắc mặt khác gì bình thường, môi Trần Dung hé mở, nhẹ nhàng : “Chàng khó xử, đúng ?”
Tiếng thấp, dường như thể thấy.
Vương Hoằng mở hai mắt, chậm rãi đầu nàng.
Ngắm nàng, vươn tay ôm thắt lưng nàng. Bàn tay xuyên qua vạt áo, sờ khuôn n.g.ự.c lộ một nửa x** n*n , đặt nàng lên , nhẹ nhàng : “Cần gì nghĩ nhiều như ? Tận hưởng lạc thú mắt là .”
Nói xong, hôn lên môi nàng, lật nàng , cũng dán lên thể nàng.
Trần Dung giãy dụa, nhưng nghĩ đến mấy chữ ‘Tận hưởng lạc thú mắt’ của , khỏi nghĩ ngợi: Thôi, cũng ngày mai sẽ thế nào, nếu như thật sự thai, lẽ hài tử cũng cơ hội sinh . Không bằng chiều theo .
Vừa nghĩ như thế, nàng vươn cánh tay ngọc, ôm gáy , đón nhận nụ hôn của . Dần dần, trong toa xe tràn ngập cảnh xuân.
Đoàn chậm, đến lúc chạng vạng, khi nghỉ ngơi một lát tại nơi hoang dã, đảo mắt tới bình minh.
Trong xe ngựa, Trần Dung trong lòng Vương Hoằng, ngắm phong cảnh bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-611-nguoi-von-phong-luu.html.]
Vương Hoằng cúi đầu, vươn tay xoa bả vai trần của nàng, từ góc độ , thể thấy khuôn n.g.ự.c như ẩn như hiện.
Trong nắng sớm, đôi môi đào của nàng sưng đỏ, hai mắt ngập nước lấp lánh trong suốt, da thịt trắng mịn tỏa hương thơm mê . Phụ nhân là như , chỉ cần cởi bỏ phòng , thì lúc nào là hấp dẫn quyến rũ khác.
Một bàn tay vươn , chạm dấu tay xanh tím đậm hơn hẳn lúc ban đầu khuôn ngực.
Tuy chạm nhẹ qua, nhưng Trần Dung vẫn đau, run rẩy một chút, nàng ngoái đầu , sẵng giọng: “Đau quá, thương .” Thấy chăm chú, nàng ủy khuất hít mũi, bổ sung thêm: “Là thật mà.”
Vương Hoằng , hai tay hãy còn đặt khuôn ngực, giọng thanh nhuận mang theo ủ rũ: “A Dung?”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung lên tiếng.
Vương Hoằng đang chuyện, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, một giọng vang dội vang lên: “Lang quân, Nhiễm tướng quân đến .”
Nhiễm Mẫn đến đây?
Trần Dung rùng , chỉ thấy tiếng thản nhiên của Vương Hoằng truyền đến từ đỉnh đầu: “Chiến sự mới chấm dứt đúng ? Cũng nghỉ ngơi một chút chạy tới đây, đúng là tâm.”