Nàng đầu tươi , cứ thế đưa lưng về phía Vương Hoằng, cởi bỏ trung y.
Khi trung y màu trắng mềm mại rơi xuống, nàng tinh tường thấy nam nhân phía th* d*c hơn một chút.
Trần Dung cắn môi , tư thái tuyệt như đang múa, một bên đưa tay cầm lấy bộ y phục mới.
Nàng mới khoác trung y lên , hai tay áp chế.
Vương Hoằng từ lưng khóa chặt hai tay nàng, môi của cắn lên gáy ngọc.
Đảo mắt, vài dấu răng xuất hiện.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung căn bản kịp kêu đau, nghiêng đầu, cắn mạnh một cái bên tai nàng.
Khi dời , Trần Dung ngơ ngác gương đồng, trong gương đồng, mấy dấu răng rõ ràng như thế, chói mắt như thế.
Qua một hồi lâu, Trần Dung mới ngây ngốc kêu lên: “Thế , bây giờ?”
Nàng nhịn véo cánh tay Vương Hoằng một cái thật mạnh, ảo não : “Chàng bảo thế nào để gặp bây giờ?”
Vương Hoằng hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng : “Mấy ngày tới nàng cũng cần gặp mà.”
Làm thể cần gặp ? Nhiễm Mẫn vẫn đang chờ ở phía mà.
Trần Dung nghĩ đến Nhiễm Mẫn, khỏi ngoái đầu trộm, mím môi gọi: “Thất lang.” Vừa đầu, nàng đối diện với Vương Hoằng khi nào chuyển mắt qua cửa xe, nghiêng dựa tháp, mắt trời xanh mây trắng, vẻ mặt yên tĩnh thong dong, tao nhã đến cực điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-613-nguoi-von-phong-luu.html.]
Tiểu tử đang giả bộ.
Trần Dung liếc trắng mắt, mặc trung y , khoác bộ thường phục đỏ nhạt .
Sau khi hai chuẩn xong, xe ngựa khởi động.
Dần dần, phía vang lên tiếng ồn ào, tiếng ngựa hí ngừng. Khi xe ngựa dừng , Trần Dung soi gương đồng, vấn búi tóc.
Lúc , nàng vấn búi tóc của phụ nhân. Vừa mới cài trâm, ngoài xe ngựa truyền đến giọng ôn nhu của Vương Hoằng: “Xuống .”
“Vâng.”
Khi Trần Dung bước xuống, Vương Hoằng cũng chờ nàng, mà nhanh về phía .
Trần Dung vội vàng đuổi theo.
Ở phía cách nàng tầm 200 bước xuất hiện một đội ngũ đông đúc, liếc mắt , Trần Dung chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn do vó ngựa giẫm đạp tạo nên, còn đầu đông nghìn nghịt.
Trong đội ngũ ít nhất cũng mấy ngàn .
Khi hai Trần Dung về phía , trong đội ngũ nhảy xuống lưng ngựa, về phía bọn họ.
Chỉ chốc lát, Vương Hoằng đến một gốc cây dong cao lớn, khoanh tay mà .