Người Vốn Phong Lưu - Chương 615: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:30:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Hoằng gật đầu, nhẹ giọng : “Không sai, Mộ Dung Khác tài trí xuất chúng, sở hữu sĩ vũ dũng hơn , nếu đánh bừa chỉ thể lưỡng bại câu thương.” Dừng một chút, về tình huống của : “Gã thấy chỉ là mang A Dung nên mạo hiểm.”

Điểm tất nhiên Nhiễm Mẫn , y gật đầu, điều khi Vương Hoằng nhắc tới hai chữ ‘A Dung’, y liếc Trần Dung một cái.

Thu hồi ánh mắt, Nhiễm Mẫn chuyển sang Vương Hoằng, gương mặt y lạnh lùng, nghiêm túc, chậm rãi : “Như mong của ngươi, hề động tài vật của thành chủ Mạc Dương…… Trên đường hộ tống, Mộ Dung Khác phái Hồ Diễn Thanhfra quân, cũng của đuổi , ai chiếm lợi.”

Lời thốt , hiển nhiên Vương Hoằng giật , kinh ngạc Nhiễm Mẫn chăm chú, thấp giọng hỏi: “Ngươi động chỗ đó ư?”

Nhiễm Mẫn gật đầu.

Vương Hoằng y, chậm rãi : “Đã rõ ràng là Vương gia tiết lộ, ngươi thể động mà.”

Nhiễm Mẫn đáp, ngược ngẩng đầu Trần Dung.

Lúc , ánh mắt của y nghiêm túc.

Yên lặng nàng chăm chú, Nhiễm Mẫn từ từ : “Phụ nhân , thể để nàng nhục. Cứu nàng là tự nguyện, tài vật cần.”

Nói tới đây, y cũng thèm tới Vương Hoằng, thẳng: “Thỉnh thối lui một chút, để với phụ nhân một câu.”

Một lời thốt , chúng tướng nhất nhất lui phía . Vương Hoằng nắm nhẹ tay Trần Dung, chậm rãi rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-615-nguoi-von-phong-luu.html.]

Nhiễm Mẫn tiến lên một bước.

Mê Truyện Dịch

Y cúi đầu xuống, thẳng Trần Dung.

Nhìn ngắm nàng, y nheo hai mắt, một lúc lâu mới hỏi: “Mộ Dung Khác chạm nàng ?”

Đầu tiên Trần Dung ngẩn , đảo mắt nàng lắc đầu, thấp giọng trả lời: “Không . Gã lời lẽ của khích tướng, đáp ứng giữ tôn nghiêm cho .”

Nhiễm Mẫn trả lời.

Trần Dung chút kinh ngạc, lén lút ngẩng đầu lên y.

Vừa ngẩng đầu, nàng đối diện với ánh mắt của Nhiễm Mẫn, ánh mặt trời, trong hai tròng mắt sắc bén như đao, tựa như hỏa diễm âm liệt trong bóng đêm, đầu tiên xuất hiện một chút buồn bã, cô đơn, còn cô tịch khó thể miêu tả thành lời.

Y dùng ánh mắt cô tịch Trần Dung chăm chú, lâu đó, mới thấp giọng : “Nàng bội bạc, tổn thương …… Điều , cũng trách nàng.”

“Bội bạc, tổn thương y?”

Trần Dung đến đó, thật sự cảm thấy buồn , nhưng mà, khi nàng đối diện với ánh mắt cô tịch , đối diện với hình cao lớn loang lổ vết m.á.u cùng cát bụi , rõ ràng ánh mặt trời ấm áp, nhưng nam nhân tuấn mỹ vô trù khiến cảm giác sự lạnh lùng cùng tịch mịch. Đây là một loại tịch mịch một hai, là linh hồn vĩnh viễn bay lượn ở nơi hoang vu, ai đến, cũng bao giờ bạn đời để xóa tan sự tịch mịch .

Loading...