Người Vốn Phong Lưu - Chương 617: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:30:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiễm Mẫn nàng, thấy nàng cúi đầu, cơ bắp gương mặt giật giật, y còn thêm: “Nàng thất , cũng để tâm, thật sự ý cưới nàng…… nàng vẫn cự tuyệt, A Dung, tâm của nàng cứng như sắt đá.”

Y tới đây, ngửa đầu bầu trời, gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ buồn bã: “Nghĩ tới kiếp Nhiễm Mẫn , xuất từ Hồ cẩu, nhận giặc cha, tuy giải cứu vô tộc nhân, nhưng chỉ luôn nhận sự xem thường. Ta cũng cảm thấy cả …… Chỉ nàng, cho vui thích vô tận, cảm thấy cuộc đời nuối tiếc nữa, đảo mắt đối với như thế. A Dung, khi đó hận nàng, thật sự g.i.ế.c nàng.”

Trần Dung cắn môi, càng cúi thấp đầu.

Yết hầu Nhiễm Mẫn chuyển động lên xuống, y nhắm hai mắt, giấu sự chua chat cùng cô đơn. Môi mím , y khàn khàn : “Lúc , cũng buông tay để ý tới. nghĩ đến nàng rơi tay nhóm Hồ cẩu, giống như hàng ngàn hàng vạn nữ tử Tấn mà từng chứng kiến qua, từng bước trở thành tiện nô Tiên Ti, yên.”

Y tới đây, Trần Dung nhẹ nhàng lui phía một bước, chậm rãi khom , thi lễ với y. Tâm tình của nàng quá mức phức tạp, lời nghẹn ứ trong cổ, ngoài việc động tác , nàng thật sự thế nào.

Giọng khàn khàn của Nhiễm Mẫn tiếp tục truyền tai: “Hiện tại, nàng việc gì, thật sự vui mừng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-617-nguoi-von-phong-luu.html.]

Nói những lời , y Trần Dung chăm chú, gằn từng tiếng : “Phụ nhân , nàng nhớ kỹ lời . Nếu như chỗ dung , thể tới tìm , đường đường là trượng phu, sẽ nhạo báng nàng, ngay cả hài tử của nàng, cũng sẽ coi là con ruột.”

Mê Truyện Dịch

Y tới đây, ngắm Trần Dung thật sâu, nghiêm túc, chấp nhất, dường như khắc ghi hình bóng nàng, mà cũng dường như ngắm một cuối cùng quên lãng nàng.

Sau đó một lúc lâu, trong gió truyền đến tiếng thở dài của y. Đợi đến khi Trần Dung ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiếng tay áo phất qua.

Nhiễm Mẫn đến bên ngựa, xoay sải bước, y đầu, cất giọng cao mà lãnh khốc lên tiếng quát: “Đi!” Một lời thốt , ngàn kỵ đồng thời cất bước, cát bụi cuồn cuộn bốc lên, khiến Trần Dung nheo hai mắt .

Vương Hoằng tới lưng nàng, bóng dáng nhuốm m.á.u càng ngày càng xa ánh mặt trời , chắp hai tay lưng thản nhiên : “Nàng rơi cảnh cùng đường ư? Y nghĩ nhiều quá .”

Loading...