Người Vốn Phong Lưu - Chương 618: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:30:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng bất mãn rơi tai Trần Dung, nàng vội vàng chớp chớp mắt, mới đầu.

Vừa đầu , nàng đối diện với ánh mắt lẳng lặng của Vương Hoằng. Khi thấy hai mắt ươn ướt của Trần Dung, bất mãn hừ một tiếng, : “Đi thôi.” Cũng chờ Trần Dung đuổi theo, nghênh ngang rời .

Trần Dung bước lên xe ngựa.

Nàng cúi đầu, vẫn nhúc nhích hai tay đang bấu chặt lẫn , trong thời gian ngắn, nỗi lòng, tư tưởng hai kiếp đều trào dâng trong lòng, thật lâu hóa thành một tiếng thở dài.

Ngẩng đầu, Trần Dung kinh ngạc phong cảnh bên ngoài, cũng xuất thần bao lâu, nàng mới nhớ tới Vương Hoằng, liền đầu về phía .

Nàng đối mặt là Vương Hoằng đang nhắm mắt dưỡng thần, tựa như pho tượng.

Trần Dung xê dịch về phía đó, mới tới gần, giọng lạnh lùng truyền đến: “Không tưởng niệm cố nhân của nàng nữa ?”

Trần Dung ngẩn , đó cố nhịn trả lời: “Có mới, cần gì nhớ tới cố nhân?”

Vương Hoằng mở mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-618-nguoi-von-phong-luu.html.]

Ánh mắt của vẫn trong trẻo cao xa, xa thể với tới, nhưng Trần Dung hiểu , liếc mắt một cái liền thấy đôi môi bĩu .

Trần Dung bật , nâng đầu lên, hôn mạnh lên môi một cái.

Bị Trần Dung khinh bạc, Vương Hoằng vẫn dùng ánh mắt trong sáng cao xa xuống nàng với thần sắc lạnh lùng mà xa xôi.

Trần Dung thầm than một tiếng, nàng lẳng lặng dịch , cúi đầu, lấy thất huyền cầm vách xe, bàn tay trắng nõn vung lên, tưởng niệm yên tĩnh mà xa xưa ùa về.

Cúi đầu, thấp thoáng lớp y phục màu đỏ, khuôn mặt thanh diễm của nàng xinh như hồ nước ánh tịch dương. Khi bàn tay trắng nõn của nàng xẹt qua, một lọn tóc cũng hất theo, lộ cần cổ duyên dáng trắng như ngọc.

Bất tri bất giác, trong ánh mắt Vương Hoằng nàng, lạnh lùng tan biến, sự mê ly xuất hiện.

Tiếng bánh xe, tiếng nhỏ, còn cát sỏi con đường đất vàng, trong tiếng đàn xa xưa, yên tĩnh mà tươi , khiến khung cảnh trở thành vĩnh hằng, “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm! Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai! Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề……”

Đây là một loại tương tư thể dùng lời mà hình dung, khi nhớ , canh giờ trôi qua, ngày và đêm đều biến đổi. Khi nhớ , bóng dáng của như lẩn khuất trong đám mây. Khi nhớ , tim vò nát thành vô mảnh nhỏ, từng mảnh một đều là hình bóng tươi .

Mê Truyện Dịch

Loading...