Người Vốn Phong Lưu - Chương 620: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:30:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đường, Vương Hoằng dẫn dắt đội ngũ càng ngày càng nhiều chú ý tới. Tuy rằng đội ngũ thấy dấu hiệu gia tộc, nhưng hình cường tráng của bọn họ, sát khí nội liễm, còn xe ngựa và tuấn mã thượng đẳng, đều biểu hiện chiến lực cường đại của bọn họ.

Vì thế, khi xe ngựa tiếp tục xóc nảy lắc lư mang theo xuân ý kéo dài, một kỵ sĩ đột nhiên lao , ngăn ở xe ngựa của Vương Hoằng.

Kỵ sĩ cũng thật thú vị, đỉnh đầu đội một cái mũ hình bầu rượu, mặc bào phục nho sĩ, bên hông đeo một cái búa thật lớn.

Bộ dạng chẳng , gần như xuất hiện, tiếng bật vang lên.

Kỵ sĩ cưỡi một con ngựa gầy ngăn cản xe ngựa của Vương Hoằng, vung tay về phía xe ngựa, hét lớn: “Xin hỏi trong xe ngựa là binh sĩ nhà ai? Hộ vệ cường tráng, chiến mã, xe ngựa hoa lệ thế …” Mấy chữ thốt , tiếng càng trở nên vang dội, kỵ sĩ còn rung đùi đắc ý tiếp: “Mỗ thật sự gặp mặt một !”

Tuy rằng giọng của khàn đục, nhưng mỗi một chữ vẫn truyền trong xe ngựa rõ ràng.

Trần Dung đang Vương Hoằng đặt , tức thì cứng đờ, nàng đỏ mặt đẩy , nhỏ giọng : “Mau, mau lên.”

“Vì ?”

Giọng lười biếng, Trần Dung liếc trắng mắt, vì động tác đột nhiên của khiến cho th* d*c, với vẻ hổ: “Có đang xin gặp mà.”

“Thật ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-620-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung dùng sức gật đầu, khẽ đáp: “Thật, thử một chút .”

Vương Hoằng gật đầu.

Chàng ôn nhu với Trần Dung, vươn cánh tay trần, cứ thế xuyên qua cửa xe vung vẩy với bên ngoài, cất giọng khàn khàn: “Vừa gặp trong lòng xa cách lâu, đang trong lúc vui mừng hoan lạc, ngày khác duyên sẽ gặp .”

Tiếng ồn ào bên ngoài đồng thời yên tĩnh .

Mê Truyện Dịch

Đảo mắt, tiếng càng ầm vang, kỵ sĩ vui vẻ : “ , đúng , mỗ quấy nhiễu uyên ương vui đùa, đúng là điều, thật đáng trách.” Vừa , giục ngựa lui .

Hắn thối lui, chúng kỵ sĩ vội vàng gia tốc, bằng tốc độ nhanh nhất vượt qua đám đang vang .

Trong xe ngựa, mặt Trần Dung đỏ tới tận gáy, dường như sắp chảy máu, nàng đang hổ nên Vương Hoằng gì đó.

Nàng chỉ mở to mắt , đẩy bối rối mặc thường phục.

Vương Hoằng lười biếng dựa tháp, lẳng lặng thưởng thức mỹ nhân mặc y phục, : “Đừng vội bối rối, đây vốn là điều bình thường trong thiên địa, ngay cả hoàng đế đến đây cũng sẽ xen .” Nói tới đây, khẽ : “ , khi đang vui đùa với A Dung, cũng hoàng đế bắt gặp…… Ai, tại ngày A Dung ngượng ngùng?”

Loading...