Người Vốn Phong Lưu - Chương 628: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:31:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng ngẩng đầu, Trần Dung mới bước lên xe ngựa vui một tiếng, xông đến. Nàng đổ ập trong lòng , khi khiến ngã ngửa toa xe, nàng trèo , đặt môi xuống hôn mấy cái, Trần Dung quyến rũ : “Không lang quân nên hành lạc đúng lúc ? Lúc mỹ nhân ở đây, còn do dự chi?”

Vương Hoằng để mặc nàng tùy ý, đến khi nàng hôn hơn mười cái, chút mệt mỏi, mới chậm rãi lấy khăn tay, tao nhã lau nước miếng mặt.

Ngẩng đầu, lẳng lặng Trần Dung , nhợt nhạt, : “Sợ ?”

Lời thốt , tươi mặt Trần Dung trở nên cứng đờ.

Nàng đem mặt chôn ở trong lòng , nhắm hai mắt, khẽ đáp: “Uh.” Dừng một chút, nàng khẽ : “Chàng đừng để ý tới .”

Thật lâu Trần Dung thấy Vương Hoằng gì, khỏi ngẩng đầu .

Mê Truyện Dịch

Chỉ thấy Vương Hoằng nâng đầu, lẳng lặng đỉnh xe, bộ dạng xuất thần.

Tuy là xuất thần, tay ôm eo nhỏ của nàng ấm áp hữu lực.

Trong lòng Trần Dung trở nên yên tĩnh, dựa trong lòng , ngoài phong cảnh đổi bên ngoài xe ngựa, nhẹ nhàng mà ngâm nga linh tinh.

Tiếng ca của nàng nỉ non, ý nghĩa, nhưng giọng ca ngọt ngào mà tươi , tràn ngập sung sướng cùng hạnh phúc.

Bất tri bất giác, Vương Hoằng cúi đầu nàng, xong một hồi, nhẹ nhàng hỏi: “A Dung sung sướng?”

“Uhm.” Trần Dung gật đầu lung tung, tiếp tục ngâm nga.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-628-nguoi-von-phong-luu.html.]

“Vì sung sướng?”

Tiếng ca của Trần Dung dừng một chút, một hồi lâu, nàng trả lời: “Giờ khắc lang quân mà thích xa xôi tít tắp ở chân trời, bạn bên gối khác, chỉ ở bên cạnh , cho nên sung sướng.”

Vương Hoằng vuốt mái tóc đen như mực của nàng, đặt môi hôn. Chàng nhắm mắt , thật lâu, bên môi tràn một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài khác với ngày xưa, dường như lạnh lùng hơn, cũng dường như kiên định hơn.

Trong sự im lặng, bên ngoài truyền đến giọng bẩm báo đè thấp của một hộ vệ: “Lang quân, phái .”

Vương Hoằng chút để ý đáp một câu.

Hộ vệ giục ngựa rời , ước chừng nửa canh giờ, giọng vang lên: “Người nọ chiêu.” Dừng một chút, hộ vệ hỏi: “Xử trí như thế nào?”

“Giết .”

“Vâng.”

Lại qua một canh giờ, một phụ tá tiến lên bẩm báo.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, tiến lên bẩm báo tiến lui liên tiếp, Trần Dung lắng một chút để tìm hiểu, nhưng dù thế nào nàng cũng hiểu .

Loading...