Người Vốn Phong Lưu - Chương 630: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:32:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một hồi lâu, Trần Dung lặng lẽ nâng mắt Vương Hoằng, đúng lúc , Vương Hoằng đột nhiên : “Lần việc của hai thành chủ Mạc Dương và Kỳ Dương, triều đình phong tỏa nghiêm mật, sự tình từ đầu đến cuối, chỉ mười .”

Chàng đầu , ánh mắt sáng ngời Trần Dung, : “A Dung chính là thứ 11.”

Trần Dung chỉ thể cúi đầu .

Lúc , Vương Hoằng dịch qua, ngón tay thon dài của nhẹ nhàng đặt môi Trần Dung, nàng chăm chú, với giọng ôn nhu: “Nếu A Dung rõ thì cứ im lặng, cần lấy cớ gì.”

Môi Trần Dung mấp máy, nàng lấy cớ, nàng thật sự một giấc mộng như thế, nhưng lời đến bên miệng vẫn nuốt xuống bụng.

Vương Hoằng thu hồi ánh mắt chăm chú nàng, ngửa đầu, mắt mây bay bên ngoài, cất giọng ngâm xướng: “Sinh như trang chu thường mộng điệp, ẩm mã hà sơn (Giấc mộng Trang Chu, lúc tỉnh là Trang Chu mơ thấy biến thành bướm là bướm mơ thấy trở thành Trang Chu)……” Chàng đến đây, đột nhiên nghẹn lời, mắt mây bay dần dần trở nên ướt át.

Trần Dung thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt.

Xe ngựa chạy trong sự trầm mặc.

Dọc theo đường , Vương Hoằng lệnh với từng một, mỗi khi qua vài ngày sẽ hộ vệ phong trần mệt mỏi của tiến đến.

Cứ như thế, đội ngũ tăng giảm, giảm tăng, thời gian trôi qua từng ngày.

Đảo mắt, qua hơn một tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-630-nguoi-von-phong-luu.html.]

Mê Truyện Dịch

Mấy ngày nay, Trần Dung vẫn chút hoảng hốt, một ở trong xe ngựa thường lầm bầm lầu bầu, cũng đang cái gì.

Một ngày , Vương Hoằng từ xa thấy Trần Dung một gốc cây chương, xiêm y màu đỏ bay theo gió, càng nổi bật chiếc eo thon nhỏ.

Nhíu mày, về phía nàng.

Đi tới, thấy Trần Dung cúi đầu, mũi chân di di vài cái đất, khoanh tay tới gần, ôn nhu hỏi: “Nghĩ gì ?”

Giọng của Vương Hoằng hiển nhiên khiến Trần Dung bừng tỉnh. Nàng vội vàng đầu. Nhìn thấy là , nàng miễn cưỡng .

Nụ chút hoảng hốt.

Vương Hoằng lẳng lặng nàng, từ từ hỏi: “Khanh khanh, nghĩ gì ?”

Giọng ôn nhu mà kiên định.

Môi Trần Dung mấp máy, nàng nghiêng đầu , tùy ý để gió mạnh thổi rối tóc: “Ta…” Ngừng một lát nàng thì thào : “Ta…… Không nghĩ gì cả.”

“Không nghĩ gì ư?” Vương Hoằng nhướn mày, nàng hồ nghi đánh giá từ xuống .

Loading...