Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phụ tá vui vẻ mặt: “Lúc việc của lang quân truyền khắp thành Kiến Khang, nhưng hiện tại, mắng lang quân, ngay cả miệng cũng dám mở. Lang quân, kế hoạch của chúng hiệu quả . Cho dù tộc trưởng đa mưu túc trí, lúc cũng dám coi lang quân là kẻ thất thế mà xử lý.”
Nhìn thấy Vương Hoằng gật đầu, một hộ vệ khác cũng : “Ta lang quân an bài sẽ hiệu quả.”
“Vâng, đúng .”
Vương Hoằng tươi , nheo hai mắt, ngửa đầu tường thành cao lớn đồ sộ của Kiến Khang, nhẹ giọng : “Tiến lùi, để tự quyết định.”
Nói tới đây, nhẹ giọng lệnh: “Vào thành thôi.”
“Vâng.”
Mê Truyện Dịch
Xe ngựa bắt đầu tăng tốc.
Chỉ chốc lát, chạy thành Kiến Khang.
Vừa thành, ngửi hương thơm theo gió bay tới, giọng vui , một đám gương mặt bình yên mà nhàn nhã, Trần Dung khẽ thở một .
Nàng bên ngoài cửa một khe nhỏ bên rèm cửa, thưởng thức một hồi, đột nhiên Trần Dung hỏi: “Chạy đến ?”
Vương Hoằng trả lời: “Tòa nhà của .” Chàng liếc Trần Dung, lười biếng tiếp: “Yên tâm, nơi đó nuôi dưỡng phụ nhân khác .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-640-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung mím môi , mở to mắt , hỏi: “Vậy tỳ nữ của gọi là chủ mẫu ?”
Giọng ngả ngớn mà vui đùa.
Vương Hoằng nàng.
Rõ ràng chỉ là một câu vui đùa nhưng ánh mắt của yên tĩnh nghiêm túc. Tim Trần Dung đập mạnh vài cái, lúng lúng túng : “Chỉ là câu đùa mà thôi, việc như thế, cuộc đời A Dung cũng dám cầu mong.”
“Không dám cầu ?” Vương Hoằng dài hỏi: “Vậy A Dung cầu cái gì?”
Trần Dung từng nghĩ rằng sẽ hỏi như thế, khỏi giật .
Nàng mở to mắt, thoáng qua Vương Hoằng, dời mắt cúi đầu xuống.
Nàng mím môi, thật lâu trả lời. Ngay khi nàng nghĩ rằng việc cứ thế trôi qua, giọng ôn nhu mà trầm thấp của Vương Hoằng truyền đến: “A Dung, nàng cầu cái gì?”
Cầu cái gì ư?
Trần Dung chớp chớp lông mi thật dài, nàng cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, mới đón nhận gương mặt tuấn dật của , theo phản xạ nàng ngả ngớn, : “Ta ư, ở chung với Thất lang, nữ nhân nào khác, chỉ hai chúng . Ta sinh hạ hài tử, nó sống hạnh phúc từ nhỏ, nào khác tôn quý hơn nó, khiến cho nó chỉ thể ngước lên, cũng sẽ khác hèn mọn hơn nó, tâm tâm niệm niệm luôn mong mỏi giẫm đạp nó. Sau đó, cứ như thế năm tháng trôi qua, già , cũng già .”