Người Vốn Phong Lưu - Chương 692: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:39:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AiF7oI7MZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi xe ngựa rẽ một ngõ nhỏ, Vương Hoằng bế Trần Dung bước xuống, một chiếc xe ngựa khác…… Cứ mỗi rẽ một con ngõ đổi một nữa, khi đổi năm chiếc xe ngựa, phía bọn họ còn nào khác.

Xe ngựa tiếp tục chạy về phía .

Trăng sáng dần dần nhô cao, hôm nay bầu trời một gợn mây, chỉ một vòng trăng sáng. Trên trời cao trong vô biên vô hạn, trăng sáng rọi chiếu lạnh lùng.

Trong xe ngựa, Vương Hoằng cúi đầu, lẳng lặng Trần Dung trong lòng.

Trong lúc xe ngựa xóc nảy, Trần Dung nhắm mắt bất tỉnh sẽ thỉnh thoảng nhíu mày, lộ thần sắc thống khổ. Nhìn đôi mày của nàng, Vương Hoằng cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cắn, khi để mấy dấu răng, Vương Hoằng áp môi lên, khàn giọng hỏi: “Khanh khanh, trở về, tại nàng còn tỉnh ?” Chàng khẽ , môi chạm da thịt nàng, tiếng mang theo đau buồn: “Ta đang cắn nàng, nàng mở to mắt trừng ?”

Giọng nhỏ nhẹ, như như lẫn trong gió đêm, đảo mắt thấy nữa, ngay cả phụ nhân trong lòng, cũng là mắt điếc tai ngơ.

Vương Hoằng càng tươi.

Xe ngựa chậm, mỗi xóc nảy, xa phu đều khẩn trương lén liếc trong xe ngựa một cái.

Với tốc độ , đến một canh giờ, giọng của xa phu vang lên bên ngoài: “Lang quân, đến .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-692-nguoi-von-phong-luu.html.]

“Uh.” Vương Hoằng lên tiếng, tùy ý lấy ngọc bội đeo bên hông vung ngoài xe ngựa. Sau đó, tiếng đại môn nặng nề đẩy .

Xe ngựa tiếp tục chạy .

Một khắc , Vương Hoằng nhảy xuống xe ngựa. Chàng ngẩng đầu, sân viện yên tĩnh mà giản dị, sáu đôi nam nữ khom chờ cùng với hai mươi hộ vệ ánh trăng, nhẹ giọng hỏi: “Mời Nguyên chân nhân đến.”

Một hộ vệ đáp: “Vâng.” Sau đó, do dự: “Bẩm lang quân, tính tình của Nguyên chân nhân dữ dằn, trong hai canh giờ ngài luôn luôn mắng chửi khác. Nếu để cho ngài thấy đại phu, thể sẽ kêu to hét lớn mà để lộ thông tin gì ?”

Vương Hoằng ý tứ của , lắc đầu, : “Nơi vắng vẻ, mặc ngài la mắng .”

Mê Truyện Dịch

“Vâng.”

Sau khi hộ vệ rời , Vương Hoằng bế Trần Dung bước nhanh tẩm phòng.

Tuy cây cối trang trí trong sân viện bình thường, nhưng trong phòng tinh xảo mà thoải mái. Bên trong mùi hương thơm ngát, sa màn phấn hồng tung bay, chỗ rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, cảnh sắc xanh tươi ngoài cửa sổ như bao phủ bộ trời đất.

Loading...