Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu tiên Nguyên lão mở to mắt, chỉ chốc lát cất tiếng to.
Trong tiếng lớn của Nguyên lão, Trần Dung dần dần mở to cặp mắt mê mang.
Nàng chậm rãi nghiêng đầu, theo tiếng qua. Nghi hoặc Nguyên lão với khuôn mặt xa lạ, Trần Dung khẽ hé miệng khô nẻ, nhưng thể thốt một chữ nào.
Tỳ nữ chờ ở một bên vội vàng bưng tới một chén nước, đặt bên môi nàng để nàng nhấp một ngụm nho nhỏ.
Nghe tiếng Trần Dung uống nước, Nguyên chân nhân gật gật đầu, lão tới bàn, chỉ đơn thuốc : “Sử dụng một tháng sẽ còn vấn đề gì nữa.”
Sau khi sửa sang xong, lão nghiêng mặt qua một bên, hừ một tiếng, bất mãn kêu lên: “Tiểu tặc họ Vương , lão phu đây, ngươi còn dám ngăn cản ?”
Tiểu tặc họ Vương?
Hai mắt Trần Dung sáng ngời, nàng vội vàng đầu tìm kiếm. Vừa mới cử động chạm miệng vết thương, Trần Dung đành yên.
Lúc , nàng thấy một bóng dáng áo trắng tới, đó vái chào thật sâu với Nguyên lão, tiếng khổ ôn nhu của lang quân truyền trong tai: “Chân nhân đùa . Hoằng thiếu chân nhân một nhân tình, ngày khác duyên tất sẽ báo đáp.”
“Như còn .” Nguyên chân nhân vuốt chòm râu bạc trắng : “Tiểu tử, nhớ rõ lời ngươi ngày hôm nay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-696-nguoi-von-phong-luu.html.]
Dứt lời, Nguyên chân nhân nghênh ngang rời .
Trần Dung mê hoặc Nguyên chân nhân nhanh bước , nhíu mày, trong trí nhớ của nàng, thật đúng là từng gặp qua sẽ chuyện như thế với Vương Hoằng.
Mê Truyện Dịch
Lúc , một về phía nàng, cúi đầu, lẳng lặng đến gần nàng.
Trần Dung còn ngẩng đầu, suy yếu nở một nụ với . Nàng , gương mặt tái nhợt như tờ giấy hề huyết sắc mang theo ý : “Thất lang.” Nàng cố sức vươn tay, từ từ đặt lên tay , ánh mắt quyến luyến dừng áo trắng lấm lem, khàn khàn vô lực : “Sao bẩn như ?”
Nàng tỉnh , hỏi thương thế của bản thế nào, hỏi kịch độc trong cơ thể , cũng hỏi tới hài tử, chỉ lo lắng cho bộ quần áo của lấm bẩn.
Vương Hoằng mở rộng năm ngón tay.
Năm ngón tay thon dài từ từ bao chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
“A Dung.”
Giọng của khàn khàn: “Nàng còn đau ?”
Trần Dung vội vàng lắc đầu, nhưng chỉ lắc hai cái, nàng cảm thấy choáng váng nên vội vàng ngừng , nàng mỉm khẽ : “Không đau.”