Trần Dung bật , ôn nhu, suy yếu : “Trần thị A Dung xin thề, sẽ vĩnh viễn yêu Thất lang của , bất luận chuyện gì, bất luận tới khi nào.”
Nhận lời thề của nàng, Vương Hoằng bộc lộ tính trẻ con mà nhếch miệng . Vừa , cúi đầu, đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay Trần Dung. Trần Dung thấy khó hiểu thì cảm giác lòng bàn tay chợt lạnh lẽo, tiếp theo, mấy giọt lệ chảy xuống qua kẽ hở tay nàng.
Trần Dung cả kinh, nàng dùng tay vuốt mặt : “Thất lang, đừng thương tâm, khỏe ?”
Giọng của nàng ngọt ngào, tươi bao hàm vui mừng…… Rốt cục, ở trong mắt nam nhân nàng coi là trân bảo, nàng cũng là trân bảo ?
Nghe Trần Dung mềm giọng trấn an, Vương Hoằng vẫn nhúc nhích.
Một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, xoay phía , cầm khăn sạch trong tay tỳ nữ, chậm rãi lau sạch bùn đất mặt.
Sau đó, lên, mở rộng hai tay. Chỉ trong chớp mắt, Vương Hoằng yếu ớt, thương tiếc, ôn nhu vô cùng thấy nữa. Chàng mở rộng hai tay tựa như một đế vương, ung dung, cao quý, thể với tới.
Chàng dậy, vài tỳ nữ đồng thời tiến lên, cởi ngoại bào dơ bẩn , đổi một bộ áo bào trắng mới tinh, chải tóc tai rối tung cho một nữa.
Khi mấy tỳ nữ thối lui, Vương Hoằng mắt khôi phục bộ dạng phong tư tuyệt luân như thần tiên.
Chàng cúi đầu, ôn nhu Trần Dung.
Trần Dung , đối diện với hai mắt tuy rằng trong suốt bình tĩnh nhưng vẫn ôn nhu như nước, Trần Dung yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-698-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung , khẽ gọi: “Thất lang.”
“Uh.”
“Chàng thế nào ?” Ánh mắt Trần Dung chút khẩn trương: “Chàng chuyện gì chứ?”
Mê Truyện Dịch
Vương Hoằng chậm rãi lắc đầu.
Chàng vươn tay, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc dài của Trần Dung. Vừa chải vuốt sợ tóc, khẽ nỉ non: “Hơi rối, uhm, nàng thương tích, sẽ giúp nàng tắm rửa một chút.”
Vừa lời , Trần Dung khỏi lắc đầu, chỉ lắc một chút, nàng choáng váng nên ngừng : “Không cần.”
“Vì ?”
Vì ? Tất nhiên là bởi vì ngượng ngùng. Trần Dung cắn môi, liếc một cái, ngượng ngùng : “Gọi tỳ nữ đến là .”
Vương Hoằng nhận nàng ngượng ngùng.
Chàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng giúp Trần Dung thẳng, đó, phía nàng, để nàng dựa . Trần Dung thì thào : “Trên mùi m.á.u tươi, sẽ lây mùi sang Thất lang.”