Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng , đêm nay nàng vì đau đớn mà tỉnh bốn , nôn khan hai . Chàng còn dặn dò nhóm tỳ nữ sắc thuốc bón cho nàng uống.
Chàng thấy mỗi nàng trằn trọc, thấy mỗi nàng r*n r*.
Mê Truyện Dịch
Chàng nghĩ rằng đường đường là Lang Gia Vương Thất, ở bên ngoài phòng phụ nhân còn thể thống gì nữa? Vì thế xoay rời .
mới một bước thì , phát hiện chỉ ở ngoài phòng của nàng thì trong lòng mới thể kiên định. Thậm chí vài còn đến bậc thang, đẩy cửa mà . chỉ bước vài bước, cuối cùng vẫn dừng chân. Thật sự là buồn , mà sợ hãi, mà dám .
Trong lúc Vương Hoằng hôn nàng, Trần Dung khẽ cự tuyệt, nhíu mày r*n r* : “Đau.”
Vương Hoằng cả kinh, vội vàng buông lỏng cánh tay.
Chàng cúi đầu, lấy một chiếc khăn trong n.g.ự.c áo, lau mồ hôi và nước mắt mặt nàng, khẽ : “A Dung, thế gian việc đều là như thế, hiếm như ý . Lần là sai lầm , cũng hối hận . Nàng buông bỏ nó , quên nó . Chỉ như thế, nàng và mới thể viên mãn.”
Chỉ trong chớp mắt, giọng của khôi phục bình thản cùng thong dong, giống như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-708-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung khẽ cử động, giọng khàn khàn hàm hồ: “Buông bỏ, quên nó ư?”
“Phải.” Vương Hoằng hôn lên môi nàng, với vẻ quyết đoán: “Quên nó , sai , tất sẽ điều với nàng nữa. Nàng ánh trăng , tròn đến mức tận cùng cũng sẽ khuyết. Hoa , nở đến mức cực diễm sẽ tàn lụi. Mưa, dữ dội đến mấy cũng sẽ kéo dài lâu, gió cũng là như thế. A Dung, việc đời cho tới bây giờ đều là , đều khiếm khuyết, như ý , câu , ông trời vĩnh viễn sẽ để cho chúng sinh viên mãn. Nếu nàng cứ chấp niệm, đối với nàng và cũng lợi gì cả.”
Nhìn l*n đ*nh đầu, Trần Dung kinh ngạc đến mức thất thần.
Lúc , nàng hề rơi lệ, vẻ mặt tràn ngập cô độc.
Sự cô độc , Vương Hoằng luôn luôn thấy vẻ mặt nàng, nhưng bao giờ khiến cảm thấy khó chịu như một khắc .
Chàng giữ chặt vòng eo nàng, giọng khàn khàn: “A Dung, là đủ , cần gì nghĩ nhiều như thế?”
Có là đủ ?