Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng cầm tay Trần Dung lên che mắt , khàn khàn : “Ta cố gắng nhiều như , A Dung tức giận , thật công bằng.”
Chàng từ từ buông tay nàng , lên.
Trần Dung kinh ngạc rời khỏi tháp, lẳng lặng ở đầu giường, dài ngọc lập, mặt trầm như nước.
Cứ bên tháp, Vương Hoằng từ từ : “Cho tới bây giờ vẫn địa vị tộc trưởng như đồ bỏ .” Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Dung, giọng của trầm thấp như chuông đồng: “Thế đạo , các đại gia tộc cũng thế, hoàng thất cũng thế, đều chiếm thứ mà , ai cũng nguyện ý phá vỡ sự cân bằng. Nếu lúc tộc trưởng, còn bằng một ẩn sĩ. Trước khi gặp A Dung, vẫn luôn tìm thời cơ ẩn lui.”
Mê Truyện Dịch
Chàng nàng chăm chú, giọng xuống thấp, ngữ khí cũng chuyển thành ôn nhu: “Khanh khanh vẫn hiểu ý của . Ta cưới nàng bởi vì thương tiếc nàng.” Chàng lạnh một tiếng, ngẩng cằm cao ngạo : “Người như thể bởi vì thương tiếc một phụ nhân mà để ý đến điều gì khác, liều lĩnh cứu nàng, cưới nàng chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-712-nguoi-von-phong-luu.html.]
Chàng nghiêng về phía , vuốt nhẹ môi Trần Dung, thì thào : “Ta tâm tình của đối với A Dung là gì. Ta chỉ là, khi thấy nàng rơi tay Mộ Dung Khác, hôm qua thấy nàng mê man bất tỉnh, đột nhiên cảm thấy sợ hãi tột đỉnh. Đột nhiên nghĩ rằng, nếu A Dung của thật sự chết, thứ còn ý nghĩa gì nữa?” Vương Hoằng khẽ , với vẻ tự giễu: “Ta việc luôn thích giải thích. Thật sự trong mười mấy năm qua, lời cũng nhiều bằng hai ngày nay.”
Vương Hoằng thẳng lưng, xuống Trần Dung, phụ nhân , ngay từ lúc ban đầu dùng hết thủ đoạn, cho dù là đẩy nàng giữa sóng gió cũng chịu buông tay.
Trước , khi việc hề bận tâm. Lúc cũng vì thật sự chút chán ghét, thật sự thấy sự quyết tuyệt trong ánh mắt của nàng.
Vương Hoằng than nhẹ một tiếng, buông rủ hai mắt, xoay , thong thả bước tới vách tường phía bên , , : “Một lời của trượng phu, ngàn vàn cũng khó mà mua nổi. Lời của đều thốt từ tâm can phế phủ, nếu A Dung tin, cũng tài cán gì thêm.”
Chàng vươn tay sờ bội kiếm treo tường ‘roẹt’ một tiếng rút xuống.